Sân bay thành phố D, đèn vàng rọi xuống nền đá hoa cương, phản chiếu lên khuôn mặt còn đẫm chút mệt mỏi vì đường xa của Hạ Mạt. Cô kéo vali đứng lặng bên ngoài cổng lớn, ngẩng đầu nhìn ánh sáng thành phố rực rỡ như sao trời rơi xuống nhân gian, bất giác khóe môi cong lên một đường cong thật nhẹ.

Lâu lắm rồi cô mới được đặt chân về nơi này. Trong mắt ba mẹ, cô vẫn là cô con gái nhỏ, hay dỗi hờn, hay bám mẹ, có chút bướng bỉnh nhưng luôn làm người ta mềm lòng. Trong mắt anh hai, cô vẫn là cô công chúa bé bỏng, mỗi lần mắc lỗi lại biết cách chuồn nhanh như chớp.

Còn cái thân xác đầy vết thương, đôi mắt điên dại và linh hồn kiệt quệ bị nhốt trong phòng thí nghiệm kia… Ha, đó chỉ là một cơn ác mộng rất dài, dài đến mức cô cứ tưởng đời này không bao giờ tỉnh lại.

“Hạ Mạt, cố lên. Không được phụ lòng tin của con trai.”
Cô tự lẩm bẩm, giọng khe khẽ tan vào gió đêm, rồi kéo vali bước nhanh ra vỉa hè, vẫy chiếc taxi đầu tiên trờ tới.

Hai tiếng sau, taxi dừng lại bên ngoài khu biệt thự Lam Hoa Uyển. Cô bước xuống, hít một hơi thật sâu. Không khí ban đêm ở đây mang theo mùi cỏ cây mát lạnh, khiến người ta tĩnh lặng trong lòng.

Cô ngước lên nhìn toà nhà phía trước vẫn là biệt thự ba tầng quen thuộc, mái ngói đỏ thẫm, cửa sổ khung trắng, kiêu hãnh đứng trong màn đêm như chưa từng đổi thay.

Là nhà cô. Là tổ ấm mà cô từng đánh mất.

Nhưng trong nhà tối đen như mực, không một tia sáng le lói. Cô liếc đồng hồ 1 giờ sáng. Khó trách, ai còn thức giờ này chứ?

Hạ Mạt chống cằm nghĩ ngợi. Giờ mà bấm chuông thì không phải phá giấc ngủ cả nhà sao? Nhưng nếu không vào, cô cũng chẳng biết phải đi đâu. Khu biệt thự này vốn nằm biệt lập, muốn ra ngoài tìm khách sạn e rằng đi bộ cũng mất cả tiếng đồng hồ, mà taxi thì đêm hôm đâu có ai chạy vào tận đây...

Cô còn đang do dự thì từ phía sau vang lên tiếng động cơ xe. Ánh đèn pha bất ngờ quét tới, chói sáng khiến cô theo bản năng che mắt lại, lùi về sau một bước.

Một giây sau, tiếng phanh xe kéo dài lướt qua đêm tối, rồi một giọng nam quen thuộc đến mức khiến người ta muốn khóc òa lên vang lên:

“Mạt Nhi?!”

Chiếc xe vừa dừng lại, người đàn ông đã nhảy xuống như gió lốc, sải bước tới ôm cô thật chặt.

“Mạt Nhi!”

Bên tai là tiếng gọi lặp lại, hơi run, nghẹn lại trong cổ họng, như kìm nén đã lâu.

Cô ngẩn người trong vòng tay ấm áp kia vài giây rồi mới nhẹ giọng:
“Anh hai.”

“Em biến mất mấy tháng nay, ba mẹ sắp phát điên luôn rồi đó, em biết không?”
Giọng anh hai vừa trách móc, vừa dịu dàng như phủ lên cô một lớp chăn mềm trong đêm đông.

Cô gật đầu, mắt cay xè. Đúng vậy, cuối cùng cũng về nhà rồi.

Chỉ là… trong bụng cô còn có một sinh linh bé nhỏ. Ba mẹ, anh hai… bọn họ liệu có thể chấp nhận không? Đứa con này đến quá đột ngột, cô chẳng biết phải mở lời từ đâu.

Cô siết chặt tay kéo vali, bàn tay còn lại vô thức xoa bụng.
Một hành động nhỏ, nhưng không thoát khỏi mắt người anh trai luôn xem cô như báu vật.

Hạ Thần Vũ khẽ buông cô ra, véo nhẹ mũi em gái như thuở còn nhỏ:
“Cô bé ngốc, đi biệt tăm biệt tích mấy tháng, không chịu kể anh nghe lấy một câu là sao?”

Hạ Mạt che mũi, lè lưỡi một cái:
“Giờ là 1 giờ sáng rồi đó. Em buồn ngủ muốn chết luôn rồi…”

Thật sự mệt. Từ sân bay tới đây, chuyến xe đường dài cộng thêm cơn buồn nôn âm ỉ trong bụng khiến cô như muốn ngất.

“Được rồi, về nhà đã.”
Hạ Thần Vũ xoa đầu cô thật khẽ, rồi rút thẻ mở cổng.

Cánh cổng sắt kêu một tiếng nhẹ, chậm rãi mở ra.

Đêm nay, Hạ Mạt đã thật sự về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play