"Ta... Là như thế này không sai." Lâm Ngữ nghẹn lời một lúc, nhưng rất nhanh sau đó liền nói: "Ta hôm nay tới vốn chính là để trả tiền cho các ngươi, đồng thời cầm lại ngọc bội. Thế nhưng Hạ Mạt nói không muốn gặp ta, còn bảo ngọc bội không có mang tới, ta không còn cách nào khác nên mới nói như vậy."
Hạ Tân lạnh giọng đáp: "Trả tiền? Ngươi thật đúng là biết nói. Ngươi ở chỗ ta vay tiền có một tháng, giờ mới chịu tới trả! Thời gian dài vậy mà ngươi chưa một lần đem tiền đến trả, thậm chí một câu nói cũng không, bây giờ mới đến đòi trả tiền.
Ta cầm hai mươi vạn có ích gì? Chỉ mua nổi một bữa cơm, hoặc một chiếc chăn thôi. Hơn nữa, ta bận rộn chạy loạn như vậy, còn có người quản ngọc bội cho ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn lấy lại ngọc bội, bây giờ về D thị, đến nhà ta mà tìm, biết đâu còn có thể tìm được."
"Ta đi tìm rồi, cái gì cũng không có." Lâm Ngữ giận dữ hét lên, "Hạ Mạt nhất định mang ngọc bội bên người, chỉ là không muốn trả cho ta."
Trước đó, khi Lâm Ngữ bị người ta bắt đi thì về Hạ gia, nhưng Hạ gia đã sớm trống không, cái gì cũng không có.
Hạ Tân không ngờ Lâm Ngữ thật sự đã đi tìm, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: "Nga! Ta cũng không biết, có lẽ là dị năng hệ không gian cảm thấy gia cụ nhà ta cũng không tệ nên đã chuyển đi đâu đó, dù sao thì chúng ta ai cũng không còn giữ ngọc bội."
Lúc này, Hạ Mạt được Tô Hân cùng Diệp Cẩm dìu vào viện, một đám nữ nhân theo phía sau cũng chạy ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play