“Dương tỷ, ta không thể nhận được.” Ngụy Vân vội vàng đẩy trả lại đồ.
Dương Duyệt cười, khoát tay: “Cầm đi! Ngô ca ngươi mấy ngày nay đều ở căn cứ giúp việc, trong nhà vẫn còn ít lương thực dư.”
Ngụy Vân vội lắc đầu: “Như vậy sao được…”
“Có gì mà không được? Trước đây ta bị bệnh, Ngô ca ngươi không ở nhà, chẳng phải ngươi đã giúp ta chăm sóc Tiểu Hân sao?”
Ngụy Vân không thể từ chối được, cuối cùng đành gật đầu, cảm ơn Dương Duyệt mấy lần rồi mới rời đi.
“Dương tỷ, người đó là người quen của các ngươi sao?” Lãnh Mộ Bạch hỏi, cười nhẹ.
“Ừ. Hắn theo chúng ta đến căn cứ, là một đứa bé đáng thương. Trước kia được Viện nghiên cứu sinh vật ở thành phố A tuyển dụng, còn chưa kịp nhận việc thì mạt thế đã xảy ra. Một đứa chỉ biết đọc sách, ngoài học hành thì chẳng biết làm gì. Trên đường đi nếu không gặp chúng ta….” Dương Duyệt lắc đầu, rõ ràng rất thương cảm cho Ngụy Vân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play