Dư Hàn đẩy sách Ngữ văn qua: “Vậy thì ôn tập đi, đừng nhìn tôi nữa.”
Lạc Lâm Viễn: “Ai thèm nhìn cậu!”
Dư Hàn: “Cậu biết trông cậu bây giờ giống cái gì không?”
Lạc Lâm Viễn căn bản không dám nhìn vào mắt cậu ta, ánh mắt đó sâu thẳm quá, như thể chỉ cần không cẩn thận là sẽ rơi vào trong ấy. Cậu nghe vậy liền vô thức hỏi: “Giống cái gì?”
Ngòi bút của Dư Hàn khựng lại một chút, liếc nhìn Lạc Lâm Viễn, thấy đối phương mặt mày ngơ ngác, cuối cùng vẫn nuốt câu “giống một học sinh tiểu học đang cố gây chú ý với người mình thích” xuống.
Có một số lời không nên nói bừa, kẻo không có ý cũng thành có. Dư Hàn không muốn tự rước phiền toái vào mình, chỉ qua loa đáp: “Không có gì, cậu muốn về sớm thì đừng làm phiền tôi.”
Lạc Lâm Viễn thực sự yên tĩnh lại, mở sách Ngữ văn ra đọc, mà đã đọc là liền chìm vào trong đó.
Lạc Lâm Viễn vốn chẳng mấy tha thiết với chuyện học hành, dù có học giỏi đến đâu cũng chỉ là để về nhà kế thừa gia nghiệp. Cậu không có ý kiến gì với sắp đặt ấy, vì cậu cũng chẳng có mong muốn gì đặc biệt.
Tuy nhiên, cậu rất thích đọc sách. Những năm tháng dài dằng dặc trong bệnh viện lúc nhỏ, cậu toàn dựa vào sách để giết thời gian, đọc hết quyển này đến quyển khác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play