Kết quả là cậu ta vừa động đậy, vai đã bị người khác ấn xuống, người pha chế rượu vẫn luôn đứng ngoài cuộc đã đặt tay lên vai cậu, trông thì không dùng nhiều sức, nhưng lại trực tiếp ấn cậu ta trở lại ghế.
Du Hàn nhìn người nhân viên văn phòng kia: “Cậu ta chưa đủ tuổi, tôi khuyên anh tìm đối tượng khác đi.”
Nhân viên văn phòng cảm nhận được lực đạo truyền đến từ vai mình, biết Du Hàn không dễ dây vào, lại chú ý đến khuôn mặt Du Hàn, anh ta liền chuyển tay sờ lên tay Du Hàn: “Thực ra tôi thích kiểu của cậu hơn.”
Lời vừa dứt, tay trên vai anh ta đã buông ra, không phải Du Hàn tự buông, mà là Lạc Lâm Viễn giơ tay đẩy một cái.
Lạc Lâm Viễn ghét bỏ giật lại chiếc mũ của mình, đội lên.
Nhân viên văn phòng nhìn người này lại nhìn người kia, đột nhiên hiểu ra cười, cầm ly rượu của mình uống một ngụm: “Ra là thế, sớm biết hai cậu là một đôi, tôi đã không đến góp vui rồi.”
Lạc Lâm Viễn nắm chặt tay thành quyền, muốn giơ tay đấm người, lúc này Du Hàn lại lên tiếng hỏi cậu: “Muốn uống gì?”
Lạc Lâm Viễn ngẩn người, càng thêm tức giận, sao Du Hàn này bị người ta chiếm tiện nghi mà vẫn không để ý như vậy?! Còn có tâm trí hỏi cậu ta muốn uống gì nữa chứ, mà đây là cái quán bar gì vậy, nhiều kẻ quấy rối tình dục như thế?!
Tại sao Du Hàn còn phải làm việc ở đây? Tiền này cầm không nóng tay à!
Lạc Lâm Viễn hỏi ngược lại: “Anh làm ở đây một tháng bao nhiêu tiền?”
Du Hàn lau ly rượu, thấy cậu không có ý định gọi đồ uống thì quay người tiến lại gần tủ rượu, tiếp tục pha chế, hoàn toàn không có ý định để ý đến cậu.
Nhân viên văn phòng biết điều uống xong rượu liền rời khỏi quầy bar, bên quầy chỉ còn lại Lạc Lâm Viễn.
Thực ra môi trường quán bar này không ồn ào lắm, mọi người đều yên tĩnh uống rượu trò chuyện tán tỉnh, sạch sẽ hơn nhiều so với cái quán bar mà Phương Tiếu vừa ở.
Lúc này có một người trông như quản lý đi tới: “Tiểu Du.”
Du Hàn đặt ly xuống: “Sao vậy?”
Quản lý nói: “Người trong ban nhạc có việc không đến được, cậu lên thay một lát.”
Du Hàn gật đầu, cắn găng tay kéo xuống, động tác nhanh nhẹn, có một vẻ đẹp trai đặc biệt.
Nhưng Lạc Lâm Viễn lại rất không vừa mắt, cậu nghĩ thật mất vệ sinh, cái găng tay này đã chạm vào bao nhiêu thứ rồi chứ, đặc biệt là còn chạm vào vai của cái tên nhân viên văn phòng kia, chẳng lẽ chạm vào miệng cũng tính là gián tiếp hôn sao?
Trước khi đi Du Hàn rửa một cái ly, rót một ly sữa đẩy cho cậu: “Uống xong rồi về đi.”
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm ly sữa kia, suýt chút nữa bật cười vì tức giận, đây là đang sỉ nhục ai vậy?
Du Hàn nhanh chóng chạy đến dưới sân khấu, tay chống lên rồi lộn người lên sân khấu. Trang phục pha chế rượu của anh là một chiếc áo sơ mi đen, vạt áo sơ vin vào quần tây, bị bờ vai rộng của anh căng chặt, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ bắp ở lưng.
Anh ngồi xuống trước một cây đàn điện tử, mười ngón tay đan vào nhau, thả lỏng các khớp, cuối cùng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn.
Khúc dạo đầu là tiếng đàn, khi nhạc vừa vang lên, Lạc Lâm Viễn dường như có chút hiểu tại sao ở trường mọi người lại gọi anh là hoàng tử sa cơ lỡ vận.
Khoảnh khắc đó dường như mọi ánh sáng đều thuộc về anh, ít nhất Lạc Lâm Viễn không thể rời mắt khỏi anh.
Góc nghiêng khuôn mặt anh dịu dàng trầm ổn, ngón tay nhanh nhẹn tấu lên những giai điệu du dương.
Nhạc hay, mặt cũng đẹp, hàng mi kia thậm chí dài đến mức có thể kéo ra một vệt bóng mờ mảnh dài trên má.
Lạc Lâm Viễn nhìn hồi lâu chỉ nghĩ, lúc Nhậm Dữ và Du Hàn hôn nhau, mặt có ngứa không, có bị lông mi quẹt vào không?
Cậu ta vô thức uống ly sữa đặt trên quầy, ly sữa ấm nóng, nấu rất thơm ngọt, ngon hơn rượu, cũng khiến cậu ta bất giác uống rất nhiều. Đến khi uống được nửa ly, Lạc Lâm Viễn mới hoàn hồn, mình vậy mà lại dùng cái ly công cộng ở bên ngoài.
Da đầu Lạc Lâm Viễn tê rần, cầm khăn giấy lau mạnh miệng, đứng dậy đi, cậu ta muốn đi mua một chai nước khoáng súc miệng.
Ra khỏi quán bar, gió đêm khiến đầu óc choáng váng của cậu tỉnh táo hơn một chút, nhớ lại mục đích vào quán bar. Cậu vốn là muốn đến tìm Du Hàn, người thì đã tìm thấy, nhưng Du Hàn căn bản không hề hoảng loạn.
Nhìn cậu ta giống như nhìn một người bạn học xa lạ…
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lạc Lâm Viễn khựng lại một chút, phản ứng lại, Du Hàn và cậu ta quả thực chỉ là bạn học xa lạ.
Chỉ là cậu ta đơn phương chú ý đến người này mà thôi.
Mặc dù cậu ta đã nhìn thấy bộ dạng riêng tư nhất của Du Hàn, anh ta hôn người khác.
Cũng biết được bí mật mà Du Hàn không muốn người khác biết, anh ta làm việc ở quán bar.
Nhưng thực tế, Du Hàn và cậu ta, căn bản không quen nhau nhỉ…
Lạc tiểu thư cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, chính là giữa cậu và Du Hàn căn bản không hề có bất kỳ mối quan hệ nào.
Vậy bây giờ cậu ta cứ hăng hái đến gây phiền phức cho người này có ý nghĩa gì, Du Hàn căn bản không coi cậu ta ra gì.
Như vậy không được, sao có thể không coi cậu ta ra gì chứ?
Lạc Lâm Viễn súc miệng xong, lại quay về quán bar, vừa ngồi đã đến mười hai rưỡi, Du Hàn hết ca làm.
Cậu ta đứng dậy gọi người lại: “Anh đi đâu?!”
Du Hàn không để ý đến cậu, Lạc Lâm Viễn cắn răng: “Nhậm Dữ có biết anh ở đây không?!”
Lần này cậu ta thành công gọi được Du Hàn lại, Du Hàn chậm rãi quay đầu, làm một động tác ra hiệu đi theo.
Lạc Lâm Viễn nhảy xuống khỏi ghế cao, đi theo sau người kia ra khỏi quán bar. Phía sau quán bar là một con hẻm nhỏ, có rác thải tích tụ, còn có chuột xuất hiện, thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước tiểu.
Lạc Lâm Viễn vừa nhăn mũi, cổ áo đã bị người ta nhấc lên rồi quăng mạnh. Cả lưng và sau gáy cậu đều đập vào bức tường cứng rắn, Lạc Lâm Viễn lập tức kêu thảm một tiếng: “A!!”
Du Hàn bị tiếng kêu của cậu làm cho ngẩn người, nới lỏng lực tay: “Đau vậy sao?!”
Nước mắt Lạc Lâm Viễn sắp trào ra: “Bẩn! Bẩn chết đi được!!!”
Chương 5
Đôi mắt Lạc Lâm Viễn có lẽ vì ướt nên dù khí thế hung hăng, vẻ mặt lại có vẻ đáng thương.
Lực tay Du Hàn thả lỏng, không khách khí hỏi: "Liên quan gì đến Nhậm Dữ?" Anh không rõ Lạc Lâm Viễn rốt cuộc biết bao nhiêu.
Nhưng Lạc Lâm Viễn lúc này căn bản không có tâm trạng trả lời câu hỏi của anh, cậu chỉ cảm thấy cả lưng mình tê rần, không biết bao nhiêu thứ bẩn thỉu đang bò lên da cậu qua lớp quần áo, lưng cậu có bị thối rữa không đây!