“Mau lên, hai người khiêng lên xe của nhà máy dệt để đi qua xưởng máy móc, sau đó xuống xưởng máy móc, tôi đã nói với bên kia rồi, bọn họ sẽ cho hai người đi quá giang xe đến thị trấn Tam Hợp.”
Xưởng trưởng Lý thực sự rất cảm kích An Ninh, đồng thời cũng có chút ý nghĩ muốn kết bạn, với trí thông minh của cô, sau này cô gái này có lẽ sẽ là một nhân vật có tiếng tăm.
Ông ta giúp lấy một túi hàng, chủ nhiệm xưởng lấy một túi, trên đất vẫn còn hai túi nữa.
Xưởng trưởng Lý thấy An Quốc Minh không hề động đậy, An Ninh một mình bước tới trước, một tay nắm lấy một túi, dễ dàng nhấc lên rồi bước đi.
Khi đi đến cửa nhà kho, còn quay lại hỏi: “Xưởng trưởng Lý, đi bên nào?”
“Bên đó.”
Xưởng trưởng Lý dùng tay còn lại chỉ và ôm túi hàng đi theo, An Quốc Minh ở phía sau tay không không cảm thấy xấu hổ, giúp xưởng trưởng Lý nhấc lên.
Nhưng vừa đi được vài bước, xưởng trưởng Lý hiểu ra tại sao An Ninh lại muốn cầm hai túi còn lại.
“Anh hai của An Ninh này, hay là cậu buông ra đi, khiêng như vậy có chút tốn sức.”
An Quốc Minh ngốc nghếch cưới, buông đôi tay mà anh ấy đang cố hết sức ra, nhìn xưởng trưởng Lý, bước đi cũng nhanh hơn, không còn hụt hơi nữa.
Lúc này An Ninh đang đứng cạnh một chiếc xe tải giải phóng màu xanh lá cây, ném hai túi hàng lên đó rồi quay lại nhận hai gói hàng của xưởng trưởng Lý và chủ nhiệm xưởng.
Khi bốn túi hàng lớn được mang lên xe, xưởng trưởng Lý nói với An Ninh: “Đây là số điện thoại của tôi, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc để có gì cần thì liên lạc với nhau.”
An Ninh cất số điện thoại của xưởng trưởng Lý, An Quốc Minh ở một bên đưa số điện thoại ở trong thôn cho xưởng trưởng Lý, hai bên vẫy tay chào tạm biệt, xe tải giải phóng lái ra khỏi nhà máy dệt.
Lang thang khắp nẻo đường, An Ninh ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến xưởng máy móc.
An Ninh dùng tinh thần lực nhìn chung quanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trước khi xe tải dừng lại, An Ninh đã nhảy ra khỏi xe.
“Em gái ——”
An Quốc Minh nhìn An Ninh chạy về phía một chiếc xe giải phóng đang lùi.
Thấy mình sắp tông vào xe tải, An Ninh thu người lại, nằm nghiêng, chui xuống gầm xe tải.
“Này, dừng xe! Dừng xe!”
An Quốc Minh ngồi trong xe tải giải phóng đứng dậy, giơ hai tay lên trời, không ngừng vẫy tay, hét đến mức muốn vỡ phổi.
“Dừng xe —— dừng xe...”
Người lái xe tải giải phóng của xưởng dệt cũng nhìn thấy hành động của An Ninh, hợp tác bấm còi, chiếc xe tải của nhà máy cơ khí phía trước cuối cùng cũng nghe thấy, đạp phanh lại.
Lúc này, An Quốc Minh từ trên xe tải giải phóng leo xuống, bước chân loạng choạng chạy về phía chiếc xe tải lớn, nằm thẳng xuống đất, nhìn xuống gầm xe.
“Anh hai!”
Sau khi An Ninh cười lớn tiếng gọi, cô nhìn thấy ánh mắt An Quốc Minh vừa sợ hãi vừa tức giận, hít một hơi thật mạnh.
“Mau ra ngoài!”
An Quốc Minh đứng dậy trước, quay lưng lại, lau nước mắt, tức giận xoay người, hôm nay nhất định phải thể hiện ra thái độ của người làm anh.
Để sau này cô aẽ không dám hành động mù quáng một lần nữa!
Lúc này xung quanh có rất nhiều người đi tới, tài xế của hai xe tải cũng bước xuống.
An Ninh vừa mới từ gầm xe bước ra, vừa ló đầu ra đã bị tài xế mắng.
“Cô mù à? Đang là ban ngày ban mặt, xe tải lớn như vậy không nhìn thấy à!”
“Đó là nơi có thể vào sao? Đang muốn tự sát hay là dưới đất có tiền!”
An Ninh không nói gì, nhưng chỉ duỗi ra hai cánh tay, một đứa bé được đưa ra khỏi gầm xe.
Mọi người đều ngây người!
“Ha ha... ha ha...”
Bé con mũm mĩm nhanh nhẹn bò ra ngồi dưới đất, cười khúc khích, vỗ tay, trông vô cùng vui vẻ.
An Ninh ngẩng đầu nhìn người tài xế đang ngơn ngác và sợ hãi.
“Ở dưới không có tiền nhưng tôi đã nhặt được một đứa trẻ.”
“Tiểu Bảo Nhi, Tiểu Bảo Nhi”
Một cái bà lão lao ra từ trong đám người, lập tức quỳ trên mặt đất, ôm lấy đứa bé đang ngồi ở trên mặt đất.
An Ninh cũng chui từ dưới xe ra, vỗ tro bụi ở trên người xuống, đứng ở bên cạnh An Quốc Minh.
“Anh hai, em không có việc gì, anh đừng khóc.”
“Anh ——”
An Quốc Minh vốn định dạy dỗ An Ninh, chờ sau một lúc như vậy, lại không đủ khí thế.
Nửa ngày cũng không tìm được từ thích hợp để nói, cuối cùng hừ một tiếng nói: “Em chờ về nhà đi!”
“A...... Vậy cũng được.”
An Ninh bình tĩnh tiếp nhận sự uy hiếp không được tính là uy hiếp của An Quốc Minh, quay đầu nhìn khắp nơi.
Rốt cuộc ai mới là người tài xế có thể cho bọn họ đi nhờ xe đâu?
“Cái kia thực sự xin lỗi, tôi không biết dưới xe có trẻ con, tôi không nên nói cô như vậy.”
Tài xế lái xe tải đi đến trước mặt của An Ninh liên tục xin lỗi, An Ninh cười ngọt ngào, không để bụng lắc đầu.
“Không có việc gì, đứa bé quá nhỏ, đúng là anh thật sự không nhìn thấy.”
“Đúng đúng đúng, tôi thật sự không nhìn thấy, mỗi lần tôi lùi xe đều nhìn rất kỹ.”
Tài xế nghĩ lại cũng thật sự rất sợ.