Chỉ cần có thể trồng trọt, ông ấy nói cái gì chính là cái đó, giáo viên nói cái này gọi là thuận thế mà làm, thừa thế mà lên.
Tóm lại một câu, cô muốn trồng trọt.
Tính cách hay suy nghĩ của người nhà họ An đại khái đều là giống nhau, những người khác sau khi nghe An Ninh nói xong, thế nhưng đều có chút cảm động.
Em gái thật tốt quá, thân thể vừa khoẻ một chút liền nhớ thương muốn xuống ruộng giúp mọi người làm việc.
An Tam Thành cũng không bỏ đi tính tích cực của An Ninh, hơn nữa trẻ em trong thôn nào có người không ra đồng làm việc, trước kia đó là thân thể không cho phép.
Ông ấy nhìn An Ninh nói: “Ngày mai con đi bệnh viện khám trước, bác sĩ nói con không sao, thì con đi theo mọi người xuống đồng làm việc, ba không ngăn cản con.”
Nghe thấy vậy An Ninh rất vui vẻ, thanh âm trong trẻo nói: “Được, con đi bệnh viện.”
Cô biết thân thể của cô không chỉ không có bất kỳ vấn đề gì, ngược lại nhờ có tinh thần lực của cô tẩy rửa qua, nên thân thể khoẻ mạnh hơn bình thường.
Sau khi xác định xong chuyện làm ruộng, khẩu vị An Ninh nhanh chóng khôi phục, bướng bỉnh rút đi, hai ba miếng liền ăn hết cơm còn trong chén.
An Ninh ăn xong, mới vừa đặt chén xuống, chợt nghe thấy anh cả An Quốc Khánh ở phía đối diện hỏi: “Em gái, em ăn no chưa? Anh cả còn có.”
An Ninh chưa ăn no, bất nhưng mà lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn mỉm cười nói: “Em không ăn nữa.”
Mọi người cũng không tiếp tục hỏi, cảm thấy cô nói không ăn hẳn là no rồi, thật sự không ai cảm thấy cô chưa ăn no.
Sau khi ăn xong, chị dâu Chu Quế Phân dọn dẹp bàn, An Ninh đi lên hỗ trợ.
“Không cần, không cần, chỉ mấy chén mà thôi, chị làm hai ba cái là xong việc, em mau vào phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi khám bác sĩ.”
An Ninh không hiểu lời khách sáo, cười với chị dâu, rồi ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Cô chưa ăn no, trở về phòng liền nằm sấp xuống, hơn nữa tinh thần lực tiêu hao không ít, không bao lâu liền ngủ mất, ngay cả em út An Quốc Bình lúc nào về đến nhà cũng không biết.
Ngày hôm sau, Lâm Thúy Hoa làm cơm sáng nhiều hơn, An Ninh đói bụng một đêm, sau khi ăn bốn chén cơm, rốt cục có chút cảm giác no bụng.
“Cơm nước xong, đi nhanh lên, không chừng còn có thể đi nhờ xe lừa gì đó.”
Dưới sự thúc giục của An Tam Thành, ba mẹ con mang theo một túi đồ ra ngoài.
Ba mẹ con đi tới đầu thôn, thật đúng là đụng phải xe lừa, nhưng oan gia ngõ hẹp đụng phải Miêu Tiểu Hoa cùng Trần Minh Lượng.
Lúc Miêu Tiểu Hoa nhìn thấy An Ninh, trong mắt hiện lên ánh sáng không biết tên, khuôn mặt không biết đã lau cái gì, lảo đảo đi tới trước mặt An Ninh.
“An Ninh ——”
An Ninh thò đầu ra từ phía sau An Quốc Minh, tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Miêu Tiểu Hoa, ánh mắt kia làm cho trong lòng Miêu Tiểu Hoa giật mình.
“Cô là người phụ nữ tự nguyện ngày hôm qua sao, cô che mặt lại là bởi vì làm chuyện mất mặt sao?”
“Cái màu trắng này là cái gì? Bôi lên mặt có khó chịu không? Vì sao anh ta không cần bôi, anh ta cũng rất không biết xấu hổ.”
Câu hỏi của An Ninh không có một chút cảm xúc xen lẫn, ngón tay vững vàng chỉ vào Trần Minh Lượng, tựa như thật sự không hiểu vậy.
Trên thực tế, cô cũng thật sự tò mò.
Miêu Tiểu Hoa bị chọc tức thở hổn hển, vốn dĩ cô ta hoài nghi An Ninh có phải cũng sống lại trở về hay không, nhưng nhìn cô ngốc nghếch như vậy, một chút cũng không quan tâm đến Trần Minh Lượng, vậy hẳn là không phải.
“An Ninh, hôm nay tôi và Minh Lượng muốn đi đăng ký kết hôn.”
Miêu Tiểu Hoa lui về phía sau vài bước, ôm lấy cánh tay của Trần Minh Lượng, có vài phần khoe khoang, đời này vinh hoa phú quý, đều là của cô ta.
An Ninh một chút cũng không tức giận, ngược lại là nghiêm túc mà đồng ý gật gật đầu, từ phía sau An Quốc Minh chui ra.
“Hai người các ngươi không biết xấu hổ tác phong hành sự, vẫn là rất xứng đôi.”
Cô lại nhớ tới giáo viên nói gặp chuyện vui phải nói lời chúc phúc, cho nên An Ninh mở miệng lần nữa: “Tôi chúc các người chết vì bệnh tật không thể tách rời, bần cùng nghèo khó vĩnh viễn không rời.”
Hai câu An Ninh chân thành chúc phúc, để phía sau An Quốc Minh bốp bốp vỗ tay, thập phần cổ vũ kêu: “Em gái nói rất tốt!”
Miêu Tiểu Hoa ôm cánh tay Trần Minh Lượng, hừ lạnh một tiếng nói với An Ninh: “Cô chính là ghen tị! Minh Lượng nhà tôi lợi hại lắm.”
Trần Minh Lượng được khen, có chút lâng lâng ngẩng đầu.
“Tiểu Hoa nói rất đúng, chúng ta nhất định sống tốt hơn các ngươi!”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt dây dưa, khiến An Ninh nhíu mày, xoa bụng một chút, buổi sáng ăn cũng không nhiều lắm? Nhưng dạ dày tại sao lại không thoải mái chứ?
Chẳng lẽ chính mình không quen khí hậu? Cũng có khả năng.
“Con gái, chúng ta không ngồi chung xe với bọn họ, xui xẻo.”
Lâm Thúy Hoa có chút giận dỗi, không muốn cùng hai người kia ngồi chung một cái xe lừa, nhưng Miêu Tiểu Hoa cùng Trần Minh Lượng đã lên xe.
“Ồ... con biết rồi, mẹ.”
An Ninh nghiêm mặt đi tới trước xe lừa, Lâm Thúy Hoa liền thấy con gái ruột của mình, tay trái túm Trần Minh Lượng, tay phải túm Miêu Tiểu Hoa, tiện tay ném một cái, hai người từ trên xe lừa đi xuống.
Ném xong, ánh mắt An Ninh lập tức sáng lấp lánh nhìn về Lâm Thúy Hoa và An Quốc Minh, một tay vỗ vỗ xe lừa nói: “Mẹ, anh hai, bọn họ không còn trên xe lừa nữa, lên xe đi.”
Lâm Thúy Hoa hoảng hốt lên xe, chính mình vừa rồi là ý này sao?
An Quốc Minh có năng lực tiếp thu mạnh hơn Lâm Thúy Hoa, anh ấy mở miệng khen An Ninh.
“Em gái, làm tốt lắm! Sau này cứ làm như vậy.”
An Ninh nhận được khích lệ, ánh mắt càng sáng lên, đặc biệt dùng sức gật đầu nói: “Em biết rồi, anh hai.”
“Chú Ngưu, chúng ta đi thôi!”
An Quốc Minh ngồi bên cạnh chú Ngưu đánh xe, nhét hai viên kẹo vào trong lòng bàn tay chú ấy.
“Trở về cho cháu trai nhà chú ăn, thằng nhóc kia lớn lên thật kháu khỉnh.”
An Quốc Minh nói hai câu, hơn nữa người cũng ngồi gần hết chỗ, càng chủ yếu chính là chuyện của hai người kia quá ghê tởm, chú Ngưu cũng không thích chở bọn họ.
“Chờ chúng tôi một chút, chúng tôi tới trước!”
Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng từ phía sau gọi, chú Ngưu đánh xe mở miệng nói: “Không có chỗ, hai người thân thể khỏe mạnh như vậy, đi bộ một chút đi.”
Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng ở phía sau gọi vài tiếng, nhưng không ai để ý đến bọn họ, hai người họ tức giận cũng không có biện pháp.
“Tiểu Hoa, nếu không để hôm khác đi.”
Ngày hôm qua Trần Minh Lượng vừa bị đánh xong, hôm nay cả người đều đau, căn bản không muốn đi đăng ký kết hôn.
Miêu Tiểu Hoa cũng không nghĩ như vậy, cô ta cấp bách muốn bắt lấy cổ phiếu tốt trong tương lai Trần Minh Lượng, một ngày không định ra, thì một ngày cô ta không yên tâm.
“Minh Lượng, chúng ta nhất định phải đi, anh cũng thấy đấy, thái độ của mọi người đối với chúng ta thế nào, chỉ có hai chúng ta đăng ký kết hôn, mới có thể nói cho bọn họ biết chúng ta thật lòng yêu nhau.”
Trần Minh Lượng nghĩ, hình như là như vậy, bọn họ yêu nhau thì có gì sai.
“Đúng vậy, chúng ta đi ngay đi, Tiểu Hoa, em đừng buồn, anh nhất định sẽ đối tốt với em.”
Vẻ mặt của Miêu Tiểu Hoa cảm động, cộng thêm ánh mắt sùng bái, làm cho Trần Minh Lượng rất hưởng thụ, hai người khập khiễng, dìu nhau đi về phía trước.
Ở phía trước, An Ninh hoàn toàn không đem hai người bọn họ để ở trong lòng, nhưng mà Miêu Tiểu Hoa kia giống như là bình mới đựng rượu lâu năm, tinh thần lực không tương xứng.
Chẳng lẽ cũng là vượt qua thời không, căn cứ tinh thần lực của cô ta, khoảng cách thời không ước chừng là ba mươi năm, vẫn là thời đại cổ địa cầu.
Mặc kệ như thế nào, cô không có buông lỏng cảnh giác, giáo viên nói qua không nên coi thường bất luận kẻ nào, đặc biệt là người đối địch.