An Ninh nhìn người đàn ông từ trong rừng đi ra, cao khoảng 1m8, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt tàn nhẫn và sắc bén, bên cạnh có một con chó lớn đang lè lưỡi nhìn An Ninh.

Nghe An Ninh nói xong, Giang Hạ nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Thật là kỳ lạ, anh còn có thể bị người khác nói đến không thể đáp trả lại, nhưng Giang Hạ lại hỏi: “Vậy nếu cô gọi nó, nó có đáp lại không?”

An Ninh nhướng mày, một tay ôm con nai, cúi đầu hét lớn: “Kêu một tiếng.”

“Bủm ——”

“Tôi có thể, vì vậy đó là con nai của tôi.”

Giang Hạ ngơ ngác nhìn con nai, dùng ngón tay chỉ vào nó rồi lại chỉ về phía An Ninh.

“Cô đánh rắm không tính!”

“Tôi không đánh rắm, là con nai đánh rắm.”

An Ninh sửa lại hiểu lầm của Giang Hạ , nhìn mặt trời sắp ló dạng, cô không có thời gian ở đây nói chuyện.

“Tạm biệt.”

Cô xách con nai và bỏ chạy với chiếc sọt tre vác phía sau.

“Này, con nai của tôi!”

Giang Hạ kéo Đại Hoàng đuổi theo, kỳ quái là có một người một chó, sáu cái chân đều không đuổi kịp.

“Mẹ nó! Đại Hoàng, có phải chúng ta nhìn thấy ma rồi không?”

Giang Hạ lập tức rùng mình, anh là người duy nhất đi săn ở trong núi sâu, những người khác trong thôn căn bản không vào sâu trong núi, đều ở bên ngoài.

Quá kỳ lạ rồi, sao có người có thể đi nhanh như vậy? Giang Hạ sợ đến mức ôm Đại Hoàng vội vã xuống núi.

An Ninh ở bên kia chạy đến con hẻm ngày hôm qua nơi An Quốc Minh dẫn cô đến bằng hai chân, vẫn là người đàn ông mập mạp đó ra mở cửa.

Người đàn ông mập mạp mở cửa nhìn thoáng qua con nai trong tay An Ninh, vội vàng nhường đường để chào đón vị khách lớn.

Một con nai được bán với giá 470 đồng tiền, còn những con gà rừng và thỏ khác được bán với giá 30 đồng tiền, tổng cộng là 500 đồng tiền.

Trong suốt quá trình, An Ninh chỉ nói mấy chữ: giao dịch, đưa tiền, hoàn toàn xa cách.

Lấy tiền xong, An Ninh vác sọt rời đi, anh Bàn phía sau cũng theo đi ra ngoài.

“Cô tự mình đến à?”

“Người chỉ có mình tôi, tôi đã mang theo con nai.”

An Ninh đang chuẩn bị rời đi, anh Bàn liền ngăn cản lại nói: “Cô chờ một chút, tôi tìm người về nhà cô gọi hai người tới, một mình cô đi không an toàn.”

Mặc dù bọn họ không tiết lộ thông tin về người bán, nhưng chắc chắn có người đã nhìn thấy An Ninh cõng con nai vào trong, một mình đi về không an toàn.

An Ninh nóng lòng muốn về nhà, cô không hiểu hỏi: “Ai không an toàn?”

“Cô đó!”

An Ninh nở nụ cười khoe tám cái răng tiêu chuẩn với anh Bàn và nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ an toàn.”

Không để ý đến sự cản trở của anh Bàn, An Ninh nhanh chóng rời đi, anh Bàn ở phía sau lo lắng gọi vài người rồi đuổi theo.

An Ninh biết anh Bàn và những người khác đang theo sau, ban đầu còn nghi ngờ, lẽ nào muốn vừa ăn cướp vừa la làng?

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không sợ.

Trong số tất cả các đối tượng ở Tinh Tế, cô luôn đứng đầu trong hạng mục chiến đấu và chưa bao giờ bị dao động.

Rất nhanh, An Ninh đi tới một con đường nhỏ, cuối cùng lại có một nhóm người khác đi theo cô đi ra.

Người đứng đầu bên kia chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy cô gái bị chặn đường cướp của, mỉm cười rạng rỡ với họ.

“Cô gái, chúng tôi chỉ muốn tiền thôi.”

“May mắn như vậy.”

“May mắn như vậy.”

Đại ca chặn đường cướp của ở phía đối diện, nghe thấy An Ninh nói như vậy, còn có chút kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

“Ra ngoài kiếm ăn, luôn phải nói một chút về đạo đức, cô để lại tiền, người có thể đi.”

Sau khi đại ca cầm đầu nói xong, An Ninh đáp lại.

Cô cởi chiếc sọt trên lưng, dùng hai tay nhẹ nhàng đặt nó xuống ven đường, liếc nhìn mặt trời và khẽ cau mày.

“Phải nhanh một chút.”

“Đúng, nhanh một chút, như vậy mới tốt ——”

“Rầm!”

Đại ca cầm đầu chỉ cảm thấy nội tạng của mình đang nóng lên, khung cảnh hai bên di chuyển về phía trước với tốc độ cực nhanh, giây tiếp theo một tiếng nổ vang lên, anh ta cảm giác mông mình vỡ ra thành tám mảnh.

Lần này An Ninh không hề nương tay.

Đối với những kẻ cố ý dùng vũ lực để giải quyết cô, tại sao cô phải nương tay.

Sau khi An Ninh đá tên cầm đầu ra xa khiến anh ta mất hết khả năng di chuyển, An Ninh dùng chân còn lại đá vào một người đàn ông phía sau tên đại ca cầm đầu, người đàn ông này không chút do dự bay đi, đập trúng trên người tên đại ca cầm đầu kia.

Tiếp theo, đây là sân nhà của An Ninh.

Bọn chặng đường cướp của tổng cộng có bảy người, còn chưa kịp phản kháng đã bị An Ninh đánh bay.

Nhóm người anh Bàn đi theo phía sau An Ninh, theo sau là mộtngười khác, khi đại ca cướp của bay ra, bọn họ thống nhất lùi về sau một bước, một người lại bay ra, lại lùi lại một bước.

Đến bây giờ, bọn họ thậm chí còn sợ An Ninh hiểu lầm mục đích bọn họ tới đây, cho nên đã lui về phía xa trăm mét.

“Anh Bàn, chúng ta vẫn đi sao?”

“Đi làm gì? Đi để bị hiểu lầm à!”

Anh Bàn nuốt một ngụm nước bọt, hít một hơi thật sâu nói: “Khó trách cô ấy nói rất an toàn, cái này chắc chắn là an toàn về đến nhà rồi.”

“Rút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play