An Ninh nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã đến hai đầu bờ ruộng để làm việc, nhưng mà cô tới chậm, không có công cụ để làm việc.

An Ninh không ngại, chỉ cần có thể làm việc là được, cô chọn nơi không có ai làm đi qua đó, một người lấy ba luống làm, ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ.

Thời tiết tháng sáu, không nóng vào buổi sáng và buổi tối, nhưng sau khi mặt trời mọc, người ra nắng cũng đổ mồ hôi nhiều.

Đặc biệt là làn da lộ ra bên ngoài, phơi nắng đến mức đau rát.

Tuy An Ninh có tinh thần lực để gian lận, nhưng vẫn thuộc về loài người.

Chưa được một lúc, mặt cô bị phơi đến đỏ bừng, hơi đau đớn.

An Ninh dứt khoát cởi khăn lụa màu đỏ ở trên đầu xuống, che mặt của mình, tuy rằng hơi nóng, nhưng cũng tốt hơn lúc nãy không ít.

Ở một vùng đất bằng phẳng, An Ninh tươi đẹp nhất, cũng bắt mắt nhất.

Nổi bật đến mức làm cho một ít người nhìn thấy ngứa mắt.

Không biết Miêu Tiểu Hoa tới bên cạnh An Ninh từ lúc nào, muốn đuổi kịp An Ninh, nhưng cho dù cô ta làm như thế nào, đều không đuổi kịp được.

Chắc là do trong lòng hơi vặn vẹo, cô ta muốn so sánh với An Ninh, càng muốn tốt hơn An Ninh.

An Ninh tập trung làm việc, biết người ở bên cạnh là Miêu Tiểu Hoa, cô nhíu mày dừng việc trên tay lại, xoay người lại nhìn.

Thật tức giận.

“Miêu Tiểu Hoa, cô làm không sạch sẽ.”

“Không làm sạch cỏ, thì nó sẽ đoạt dinh dưỡng của mầm cây, mầm cây sẽ không lớn được.”

Miêu Tiểu Hoa không quan tâm, chẳng hề để ý nói: “Làm cũng mất công, lại không có mưa.”

Miêu Tiểu Hoa vừa nói xong, nhận ra chính mình đã nói sai rồi, cô ta liếc nhìn An Ninh, phát hiện An Ninh còn đang nhìn chằm chằm vào phía sau cô ta, không chú ý tới cô ta, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng.

An Ninh nghe thấy được rồi.

Cô luôn đề phòng Miêu Tiểu Hoa, trên mặt vẫn là biểu cảm tức giận, nhưng trong lòng lại không yên, trời sẽ không mưa sao?

An Ninh làm việc hai ngày nay, biết lượng mưa mùa này quan trọng đến thế nào.

Dựa vào điều kiện nắng hiện tại, khoảng một tuần nữa mặt đất sẽ cần mưa trở lại.

An Ninh quay lại, tiếp tục làm việc, nhưng đối với tác dụng của Miêu Tiểu Hoa, một lần nữa có sự suy xét.

Miêu Tiểu Hoa ở bên kia cũng đang suy nghĩ điều gì đó, cô ta không biết trước đây An Ninh là người như thế nào, nhưng An Ninh hiện tại lại khiến trong lòng cô ta bất an.

Cô ta luôn muốn thử.

“An Ninh, cô biết điện thoại di động không?”

“Có ăn ngon bằng gà rừng không?”

An Ninh hỏi ngược lại, khiến Miêu Tiểu Hoa bật cười, một tiếng cười giễu cợt.

Tuy nhiên, cô ta lại mở miệng nói tiếp.

“Rượu Cung Đình Ngọc Dịch?”

Đáp lại Miêu Tiểu Hoa chính là ánh mắt An Ninh như đang nhìn kẻ ngốc.

“Miêu Tiểu Hoa, nếu cô không làm việc thì tránh xa tôi ra, tôi không muốn ở bên cạnh cô.”

An Ninh gia tăng tốc độ, bỏ xa Miêu Tiểu Hoa ở phía sau, Miêu Tiểu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Vào lúc này, Miêu Tiểu Hoa cảm nhận được một loại cảm giác ưu việt, cảm giác ưu việt vượt qua mọi người.

An Ninh nhanh chóng hoàn thành xong những luống đất này, cô chuyển sang nơi khác bắt đầu lại, về việc trời không mưa, cô định hỏi An Tam Thành.

Suy cho cùng thì cô không có nhiều kinh nghiệm trong việc làm ruộng.

Thời gian làm việc luôn rất gấp gáp, đến trưa mọi người lại về ăn cơm và nghỉ ngơi một chút, bỏ qua lúc trời nắng gắt nhất, bọn họ lại ra đồng làm việc, đến khoảng sáu giờ mới về nhà.

An Ninh và người nhà họ An cùng nhau đi về nhà, khi đến khu vực gần nơi ở của thanh niên trí thức thì bị ai đó gọi lại.

“An Ninh!”

An Ninh dừng chân, là thanh niên trí thức dạy chữ Hán hôm qua, Ân Tuyết Mai.

Ân Tuyết Mai đi đến phía đối diện An Ninh với một cuốn sách dày trên tay.

“An Ninh, đây là từ điển, trong đó toàn chữ Hán, chỉ cần cô biết ghép vần là có thể đọc được.”

“Ghép vần là gì?”

An Ninh lấy từ điển, tùy ý mở ra, cô gần như không nhận ra những chữ hình vuông dày đặc này.

“Tôi quên mất chuyện này.”

Ân Tuyết Mai thật lâu không quên được cách ánh mắt An Ninh học chữ Hán, hơn nữa An Ninh có thể chỉ cần xem qua là nhớ, không muốn quản chuyện không liên quan tới mình, vẫn là cầm cuốn từ điển đến tìm cô.

“Cô biết ghép vần không? Có thể dạy tôi sao?”

“Tôi biết.”

Ân Tuyết Mai gật đầu, sau đó cười nói: “Tối nay tôi không có việc gì làm, nếu cô chịu học, tôi có thể dạy cô.”

“Cảm ơn cô, tôi sẽ đến.”

An Ninh không khách khí, cô muốn biết chữ, cần phải biết chữ.

“Được rồi, vậy tôi đi trước đây.”

Ân Tuyết Mai gật đầu với An Ninh, xoay người đi vào trong sân của thanh niên trí thức.

An Ninh cầm từ điển trong tay, đưa ra sau lưng, đi về nhà trước.

Buổi tối, An Quốc Minh nấu một món An Ninh chưa từng thấy qua, bánh bột ngô rau dại.

Một chậu bánh bột ngô rau dại và một chậu canh trứng bắp cải.

Sau khi rửa tay, Lâm Thúy Hoa đang định ngồi xuống, nhưng mông chưa chạm tới ghế đã đột nhiên đứng dậy.

“Thằng hai! Con đúng là đồ phá của, con đã bỏ bao nhiêu quả trứng vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play