An Quốc Minh nhìn An Ninh, lấy một cành cây liễu, nhẹ nhàng chạm một chút liền uốn cong, tiếp theo, mỗi một bước đều chính xác.
Thoáng một cái, An Quốc Minh nhìn mà cảm thấy nghi ngờ cuộc sống, hai người bọn họ đều làm cùng một công việc sao?
“Em gái, hình như sức lực của em đã lớn hơn rồi.”
An Ninh bình tĩnh đan sọt, nhưng thật ra trong lòng hơi khẩn trương, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lớn hơn sao? Em cũng không biết.”
Ba cha con nghe An Ninh nói như vậy, lập tức tò mò.
Cuối cùng, bốn người đứng ở giữa sân, ở giữa để một trục lăn bằng đá.
“Con gái, con có thể di chuyển nó không?”
“Con thử xem.”
An Ninh giả vờ không biết cái gì đi lên, vươn tay của mình ra, ôm trục lăn bằng đá.
“Không làm được thì buông ra.”
An Tam Thành không yên tâm hét lên ở phía sau, vừa mới hét xong, liền thấy An Ninh nhẹ nhàng bưng lên.
“Em gái, em thật lợi hại!”
“Được rồi, được rồi, nhanh thả xuống đi, cẩn thận một chút, đừng đập vào chân.”
An Ninh nghe lời buông trục lăn bằng đá xuống, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh trục lăn bằng đá, dường như mọi chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác.
“Chắc là do bị đập vào đầu, người nhà ta vốn có sức lực không nhỏ, không tính thằng hai.”
An Tam Thành nói một chút suy đoán của mình, An Quốc Khánh cũng vô cùng tán thành, sức lực của anh ấy cũng rất lớn, đánh nhau với mấy người ở trong thôn không ai đánh lại anh ấy, năm nào công điểm cũng đứng thứ nhất.
Chỉ có An Quốc Minh bĩu môi, không trách cha của anh ấy nói anh ấy, chuyện sức lực lớn này thật sự không có một chút quan hệ nào với anh ấy.
Nhưng mà, bị đập vào đầu còn có công dụng này sao? Anh ấy có cần thử hay không? Vẫn là không nên thử, nếu đập đến mức làm cho chính mình không còn nữa thì sao.
An Ninh ở bên cạnh cười khẽ không nói chuyện, cô không thể vẫn cứ luôn bó tay bó chân, đúng lúc nên để lộ một ít bản lĩnh của mình, cũng khá tốt.
“Cái này nên gọi em gái là cái gì mà người phụ nữ bản lĩnh.”
“Phụ nữ bản lĩnh không hề thua kém đàn ông.”
An Ninh bất ngờ nói ra từ có văn hóa, làm cho mọi người hơi ngạc nhiên.
“Con học cùng ai vậy?”
“Lúc em trai học thập có đọc lên, con nghe thấy được.”
An Ninh cũng không hoảng sợ, lúc An Quốc Bình tan học đi về nhà, thường xuyên đọc sách ở sau sân.
“Con gái của cha thật giỏi, con có muốn đi học không?”
“Không muốn.”
An Ninh trả lời vô cùng nhanh chóng, không chỉ có nhanh chóng mà còn rất chắc chắn, tại sao cô lại có thể lãng phí thời gian để học tập, mà không phải là trồng trọt chứ?
“Nhưng mà con muốn học biết chữ.”
An Tam Thành nhìn An Ninh không giống như đang giả vờ, hơn nữa hiện tại học cũng đã hơi chậm, ông ấy dứt khoát nói: “Học biết chữ cũng được, chờ em trai của con thi đại học xong, để cho nó dạy con.”
“Anh hai cũng có thể dạy em, buổi tối hai chúng ta đi đến lớp xoá nạn mù chữ cũng được.”
An Quốc Minh nói xong, An Ninh liền quay đầu lại hỏi: “Lớp xoá nạn mù chữ là cái gì? Cần mang theo chổi không?”
Câu hỏi của An Ninh, làm cho An Quốc Minh cười đến nỗi suýt ngất đi.
An Ninh quay đầu, tỏ vẻ không hiểu nhìn An Tam Thành cùng An Quốc Khánh hỏi: “Anh hai đang cười cái gì vậy? Con nói sai rồi sao?”
An Tam Thành: “Hai ngày nay đầu óc của anh hai của con không được tốt.”
An Quốc Khánh: “Em gái cũng chưa nói sai, anh hai của em bị động kinh.”
Động kinh sao?
An Ninh nhanh chóng tiến lên, mạnh mẽ đánh một bàn tay lên lưng của An Quốc Minh, lo lắng kêu: “Nhổ ra nhanh lên!”
Chưa nói xong, An Quốc Minh lảo đảo một chút, thiếu chút nữa liền nằm sấp xuống đất, anh ấy dở khóc dở cười đứng lên.
“Em gái, em đang giết anh ruột đó, anh không cười nữa còn không được sao.”
An Ninh nhìn An Quốc Minh không xảy ra chuyện gì, nhận ra được không phải là chuyện chữa bệnh, vậy thì là cô hiểu sai ý rồi.
Ngôn ngữ chết tiệt này, cô thật sự không hiểu rõ.
Nhưng mà cô nhanh chóng đuổi kịp suy nghĩ của An Quốc Minh nói: “Anh còn sống, tội danh giết người không được thành lập.”
An Ninh nói xong, hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi về phòng của mình.
An Quốc Minh ở bên ngoài thì lại không được, em gái nói chuyện quá vui, anh ấy bị An Tam Thành trừng mắt nhìn một cái, dứt khoát đi ngoài cửa cười lớn.
Vào lúc bốn giờ chiều, Lâm Thúy Hoa bắt đầu nấu cơm.
Đúng lúc hôm nay trời mưa, có nhiều thời gian, bà ấy chuẩn bị một vài giọt dầu, coi như bồi bổ cho mọi người.
“An Ninh, nhóm lửa.”
“Dạ.”