Đường Dịch bước nhanh về phía trước, nhìn thấy Ôn Ngôn đang sốt ruột đứng dưới ánh đèn yếu ớt.
Thiếu niên mặc áo bông dày, trong tay giơ một chén đèn nhỏ, đứng giữa trời đông giá rét mà khuôn mặt đỏ bừng lên, trong lòng Đường Dịch vừa thấy ấm lòng vừa thấy chua xót lại vừa cảm thấy tức giận.
Nhanh chân chạy tới ôm Ôn Ngôn vào trong ngực, hận không thể truyền hết nhiệt độ của mình cho đồ ngốc này.
"Sao em lại ở đây, có lạnh hay không vậy!" Đường Dịch ôm ngang Ôn Ngôn lên, vùi chặt Ôn Ngôn vào trong lồ ng ngực mình, chỉ sợ y bị gió thổi nữa.
"Không lạnh đâu, em cũng mới đên chưa được bao lâu cả." Ôn Ngôn nhỏ giọng nói, tuy rằng trời tối rồi, bên ngoài cũng không có ai nhưng bị Đường Dịch ôm như vậy ở bên ngoài vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Sao lại ngốc như vậy chứ, ta dù sao cũng là một đại nam nhân, còn em vốn dĩ người đã yếu rồi, ra ngoài vậy bị cảm lạnh thì sao!" Đường Dịch trách cứ.
Ôn Ngôn cũng biết hắn đang hơi giận, lại nghĩ sự tức giận này của hắn là bởi vì lo lắng cho mình nên đàng hoàng không phản bác lại, dùng gương mặt nhỏ nhắn dụi dụi lồ ng ngực Đường Dịch, nói: "Trước khi đi em có nấu canh gừng rồi, về nhà chúng ta đều uống một chén nhé."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play