Thiệu Thanh Hòa cáo biệt Lâm trưởng lão, dưới sự cho phép ngầm của Vinh tiên sinh, lên xe ngựa quay về cứ điểm của mình.
“Ông đến đây làm gì?”
Trong sân viện, một người đàn ông trung niên mặc trường bào đứng thẳng, mép râu cá trê rung rung theo cơn gió nhẹ. Nghe vậy, ông ta chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, ánh mắt nghiêm nghị bỗng chốc hiện lên, “Gặp bậc trưởng bối mà không biết chào hỏi, cha cậu dạy cậu lễ nghi như thế à?”
Thiệu Thanh Hòa bị thương nặng, mùi máu nồng nặc quanh người, nhưng người đàn ông trung niên kia lại làm như không thấy, chỉ lạnh lùng cười khẩy, “Bị người ta đánh à? Cha cậu là thứ phế vật không giữ nổi gia nghiệp, con trai ông ta nuôi cũng chỉ là thứ ngu si, được cái mã ngoài mà vô dụng.”
“Đúng là Thanh Hòa so ra kém xa chú, chú mưu đồ lớn, muốn nuốt trọn Hoài bang chỉ trong một lần ra tay, suýt nữa còn tự hủy mình theo đó.” Giọng Thiệu Thanh Hòa vẫn bình thản, không nhanh không chậm.
Năm xưa, Thiệu Hồng Chí lấy cớ du học nước ngoài, để lại lời nhắn rồi bặt vô âm tín. Ai ngờ ông ta không hề xuất ngoại, mà lặng lẽ ẩn thân, nhân cơ hội chiếm đoạt vị trí bang chủ Hồng bang. Chính ông ta là người đã biến Hồng bang nhỏ yếu năm nào thành thế lực có thể sánh ngang với Hoài bang, thủ đoạn và năng lực đều không thể xem thường.
Nghe hắn nhắc đến thất bại lần này, Thiệu Hồng Chí suýt nữa không nhịn được, giơ tay muốn tát thẳng vào mặt hắn, dằn mặt cái “cháu ngoan” suýt khiến đại nghiệp ông ta sụp đổ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play