Tôn Anh Thiều chỉ mất ba tháng ngắn ngủi để đánh bại Sa thị, xem như lập được một chiến công lớn. Cậu định bụng trở về Thượng Hải để đem tin vui và quà quý về cho Lâm Lang, nhưng phó quan của cậu lại cứ năm lần bảy lượt nhấn mạnh chuyện “khải hoàn hồi triều” phải có đủ khí thế. Không chỉ là tạo thanh thế cho bản thân Tôn Anh Thiều, mà còn vì đây là lần đầu Bất Tử Quân trở về, cần phải hết sức thận trọng, không được sơ suất.
Nói trắng ra là họ muốn chuẩn bị cho hoàn hảo từng ly từng tí, rồi mới dám cho phép cậu rời đi.
Tôn Anh Thiều bĩu môi. Nhưng chỉ nhịn được vài ngày, cậu lén gửi một bức thư, rồi tự mình bắt tàu lửa quay về Thượng Hải trước.
Vị phó quan thấy tờ giấy để lại với dòng chữ lớn: “Đi rồi, đừng nhớ!”, tức đến mức suýt phạm thượng mà đá chết cái ông tướng không chịu nghe lời này.
Tôn Anh Thiều trở lại Thượng Hải bằng tàu đêm, lúc đặt chân xuống đất thì trời đã tối. Cậu mua một chiếc mũ phớt đen bên vệ đường, đội lệch lên trán, hơi che đi hàng lông mày rậm. Một cô bé bán hoa xinh xắn mỉm cười nói với cậu:
“Anh ơi, mua một bông hồng tặng bạn gái đi, trời lạnh mà, hoa hồng ấm áp sẽ khiến bạn gái vui lắm đấy.”
Tôn Anh Thiều thoáng sững lại khi thấy bông hoa đỏ ấy. Trong lòng cậu, sắc đỏ luôn gợi lại một ký ức chẳng vui vẻ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT