Học viện Âm nhạc Giang Châu từng đào tạo ra không ít ca sĩ, nhiều sinh viên sau khi ký hợp đồng với công ty giải trí đã chính thức ra mắt. Chỉ cần vượt qua được các kỳ thi và kiểm tra học phần mỗi học kỳ, cho dù không thường xuyên có mặt ở trường cũng không sao. Ban giám hiệu cũng hy vọng có thể đào tạo ra thêm nhiều minh tinh, điều này cũng giúp ích cho công tác tuyển sinh và quảng bá hình ảnh nhà trường.
Phương Ẩn Niên đã ký hợp đồng với công ty Thanh Diệu Truyền Thông, nên việc xin báo cáo và phê duyệt với nhà trường diễn ra hết sức thuận lợi. Về sau, cán bộ ký túc xá cũng sẽ không kiểm tra chỗ ngủ hay điểm danh cậu nữa.
Sau khi từ phòng đào tạo trở về, Phương Ẩn Niên tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc. Hành lý của cậu cũng không nhiều – vài bộ quần áo, hơn chục cuốn sách, cùng một số vật dụng sinh hoạt thường ngày – tất cả chỉ gói gọn trong một chiếc vali lớn.
Ba giờ chiều, cậu thu dọn xong xuôi, gửi tin nhắn cho Mạc Tuần:
“Đội trưởng, em chuẩn bị xong rồi.”
Mạc Tuần trả lời:
“Gặp ở cổng trường sau 15 phút.”
Phương Ẩn Niên kéo vali ra cổng trường, quả nhiên chiếc xe SUV quen thuộc đã dừng sẵn ở đó chờ cậu.
Thấy cậu xuất hiện, Mạc Tuần bước nhanh tới, nhận lấy hành lý từ tay cậu, thành thạo bỏ vào cốp xe rồi nói:
“Đi thôi.”
Phương Ẩn Niên ngồi vào ghế phụ, phát hiện nhạc trong xe đã đổi – không còn là những ca khúc sôi động tiết tấu nhanh của nhóm nhạc nam Hàn Quốc trước đó nữa, mà là ca khúc trữ tình mới phát hành gần đây của nữ ca sĩ đình đám Tạ Thi Sơ: “Sẽ không quên”, bài hát đang gây bão khắp mọi nơi.
Giọng hát dịu dàng của Tạ Thi Sơ vang lên bên tai, Phương Ẩn Niên lặng lẽ lắng nghe.
Mạc Tuần đột nhiên hỏi:
“Cậu thích Tạ Thi Sơ à?”
Trong giới ca sĩ hiện nay, ngoài các tiền bối kỳ cựu, Tạ Thi Sơ là người nổi bật nhất ở dòng nhạc trữ tình trong thế hệ mới. Mạc Tuần đoán Phương Ẩn Niên chắc sẽ thích cô ấy.
Quả nhiên, Phương Ẩn Niên gật đầu đáp:
“Giọng hát của cô ấy rất đỉnh, âm sắc cũng dễ nghe.”
Mạc Tuần tán đồng:
“Tạ Thi Sơ đúng là rất giỏi về kỹ thuật thanh nhạc, nổi lên bằng thực lực, điểm này tôi rất khâm phục. Đương nhiên, cũng nhờ công lao của lão Từ nữa. Người đại diện rất quan trọng, biết định hướng phát triển cho nghệ sĩ. Nghe nói hồi đầu khi Tạ Thi Sơ vẫn còn là một tân binh vô danh, chính là lão Từ luôn theo sát dẫn dắt cô ấy.”
Nhắc đến chuyện này, Phương Ẩn Niên không khỏi nhìn về phía Mạc Tuần:
“Không ngờ tổng Từ lại đích thân quản lý tụi mình.”
Khóe miệng Mạc Tuần cong lên:
“Cho nên, dù nhóm của mình thành lập có hơi gấp gáp, nhưng vẫn có hy vọng bật lên được.”
Nghe tới đó, trong lòng Phương Ẩn Niên càng thêm kiên định.
Năm người bọn họ, có lẽ mỗi người đều có chút thiên phú và sở trường riêng, nhưng đều chỉ là những cái tên vô danh vừa bước chân vào giới giải trí, chẳng có bất kỳ tài nguyên hay quan hệ nào. Tham gia chương trình gì, nhận lịch trình nào, hát phong cách nào – tất cả đều cần người đại diện định hướng và sắp xếp.
Với họ, lão Từ giống như cây kim định hải – người mang lại sự vững vàng.
Có một người đại diện giàu kinh nghiệm như vậy dẫn dắt, trong lòng họ cũng tự tin hơn hẳn.
Một lúc sau, xe của Mạc Tuần đến bãi đỗ xe ngầm của khu chung cư. Vừa dừng xe, điện thoại đột nhiên vang lên – là Đàm Tuấn Văn gọi tới:
“Đội trưởng, em đang ở dưới lầu, khu chung cư này có bốn thang máy đông tây nam bắc, em nên lên bằng cái nào?”
Quả đúng là vua lạc đường, lại tiếp tục mù phương hướng.
Mạc Tuần nói:
“Cậu chụp ảnh vị trí hiện tại gửi tôi, tôi sẽ ra tìm cậu.”
Đàm Tuấn Văn lập tức chụp ảnh gửi sang.
Mạc Tuần dặn Phương Ẩn Niên đứng chờ trong khu thang máy, rồi ra ngoài đón Đàm Tuấn Văn vào.
Tóc Đàm Tuấn Văn rối bù như tổ chim, không biết lúc thu dọn hành lý đã gặp phải chuyện gì, trên quần áo còn dính vài vết màu lòe loẹt trông rất kỳ cục.
Phương Ẩn Niên len lén quan sát cậu ta. Đàm Tuấn Văn nheo mắt cười, chủ động chào hỏi:
“Ẩn Niên, hành lý của cậu ít thật đấy!”
Phương Ẩn Niên đáp:
“Ừ, tôi chỉ mang theo ít quần áo và sách vở.”
Đàm Tuấn Văn gãi gãi mái tóc rối:
“Cậu thế này giống kiểu du khách ở khách sạn ấy, tôi thì cứ như đang dọn nhà.”
Cậu ta kéo theo hai chiếc vali to, trên vali còn chất thêm hai cái balo siêu lớn.
Ký túc xá nằm ở phòng 01 tầng 17. Ba người tìm đến cửa phòng, Mạc Tuần nhập mã mở cửa.
Phù Phi đang ngồi trên sofa chơi game, thấy ba người bước vào liền nói to:
“Mạc ca, mấy người tới rồi à! Tôi sắp đánh xong ván này rồi!”
Mạc Tuần đáp:
“Cậu cứ chơi đi, tôi đi xem phòng một chút.”
Anh đặt hành lý xuống, quay khắp nơi kiểm tra. Phương Ẩn Niên và Đàm Tuấn Văn cũng theo sau cùng tham quan ký túc xá. Ba người như đang tuần tra lãnh địa. Đi một vòng xong, Đàm Tuấn Văn thắc mắc:
“Sao lại chỉ có ba phòng ngủ?”
Mạc Tuần giải thích:
“Chung cư này phần lớn là dân văn phòng gần đây ở, thường là căn hộ một hoặc hai phòng ngủ. Ba phòng đã là dạng diện tích lớn nhất rồi, trong nội thành hiếm khi thấy căn năm phòng lắm.”
Đàm Tuấn Văn vò đầu:
“Vậy chia phòng ký túc kiểu gì đây?”
“Cứ đặt hành lý tạm ở phòng khách đã, đợi Đường Triệt tới rồi bàn sau.” Mạc Tuần xoay người tìm máy lọc nước để lấy nước uống, nhưng phát hiện không có ly. Tủ lạnh cũng trống trơn. Thấy còn sớm, anh nói:
“Tôi xuống siêu thị tầng dưới mua ít đồ sinh hoạt, có ai muốn đi không?”
Phương Ẩn Niên:
“Tôi cũng đi mua chút đồ.”
Đàm Tuấn Văn:
“Vậy tôi cũng đi.”
Mạc Tuần quay sang Phù Phi:
“Tiểu Phi… thôi, cậu cứ chơi tiếp đi. Cậu rành khu này rồi, cần gì thì tự mua sau.”
Phù Phi vẫy tay:
“Ừ, mấy người đi đi, tôi trông nhà!”
Ba người cùng xuống thang máy.
Tầng hai khu chung cư có siêu thị lớn, đồ gia dụng, rau củ trái cây gì cũng đầy đủ.
Mạc Tuần mua khăn mặt, dép, ly và mấy món đồ dùng cơ bản, nhanh chóng chất đầy nửa xe đẩy.
Phương Ẩn Niên đẩy một xe khác, chất dao, chén bát, thớt, nồi… vào xe.
Đàm Tuấn Văn trố mắt:
“Cậu mua nồi làm gì? Bộ biết nấu ăn à?”
Phương Ẩn Niên hỏi lại:
“Chẳng lẽ các cậu không biết nấu?”
Mạc Tuần và Đàm Tuấn Văn liếc nhau, đồng loạt lắc đầu:
“Không biết.”
Phương Ẩn Niên cười:
“Tôi biết nấu. Bếp trong căn hộ rộng thế, không dùng thì phí. Lúc nào không muốn ăn cơm hộp, có thể tự nấu chút đồ ăn.”
Hai người lập tức nhìn Phương Ẩn Niên với ánh mắt đầy kính nể.
Biết nấu ăn! Có một đồng đội biết nấu ăn đúng là báu vật, phải bám lấy Phương Ẩn Niên mới được.
Ba người ghé khu đồ ăn vặt. Phương Ẩn Niên lấy một hộp sôcôla bỏ vào xe.
Đàm Tuấn Văn ôm một đống hạt dưa và khoai lát, cười hì hì:
“Đồ thiết yếu để xem phim.”
Phương Ẩn Niên tò mò:
“Cậu đang xem phim gì vậy?”
Đàm Tuấn Văn đáp:
“Gần đây có phim tình cảm đô thị ‘Quá yêu’, do Tần Lạc đóng chính, xinh lắm.”
Phương Ẩn Niên rất ít xem phim truyền hình, gần đây có phim gì mới cậu cũng không biết. Trong giới giải trí, ngoài mấy diễn viên có độ phổ biến cao, mấy ngôi sao trẻ cậu chẳng biết ai cả. Tên Tần Lạc mà Đàm Tuấn Văn nhắc đến cũng rất xa lạ với cậu.
Hiển nhiên, cậu và Đàm Tuấn Văn có gu sở thích khác hẳn nhau.
Ba người xách theo một đống túi lớn túi nhỏ trở về ký túc. Đồ nhiều quá, đành phải tạm đặt đầy dưới đất.
Phù Phi thấy đầy nhà toàn túi nilon, chạy ra lật xem, kinh ngạc trừng to mắt:
“Ủa trời ơi! Mấy người còn mua cả chảo sắt nữa à? Còn có chén đũa, thớt, xẻng… Bộ tính nấu ăn luôn hả?”
Mạc Tuần cười:
“Ẩn Niên mua đó, cậu ấy biết nấu ăn.”
Phù Phi lập tức đổi thái độ, chạy đến bên Phương Ẩn Niên:
“Anh Năm, sau này em theo anh lăn lộn! Em làm trợ lý cho anh!”
Phương Ẩn Niên cười khổ:
“Ừ… Hôm nào rảnh thì nấu ăn ở ký túc vậy.”
Đúng lúc đó, Đường Triệt nhập mật mã vào cửa. Vừa vào, anh đảo mắt nhìn qua phòng khách lộn xộn, lạnh nhạt hỏi:
“Tôi ở phòng nào?”
Phù Phi nói:
“Đúng rồi, chúng ta năm người mà chỉ có ba phòng ngủ, chia kiểu gì?”
Mạc Tuần nói:
“Căn hộ này có ba phòng ngủ, hai phòng giống nhau – mỗi phòng hai giường tầng. Phòng còn lại nhỏ hơn, chỉ có một giường.”
Giường tầng đều thiết kế dạng trên ngủ dưới học, mỗi người có bàn học và tủ quần áo riêng, còn có khoảng trống để đồ cá nhân.
Tuy là ở chung phòng nhưng ai cũng có không gian riêng. Ngoài ra, còn có phòng khách, phòng ăn, nhà bếp rộng, hai nhà vệ sinh phân tách khô – ướt, rộng rãi hơn ký túc trường học rất nhiều.
Mạc Tuần xé năm tờ giấy, viết A, B, C rồi vo tròn bỏ vào hộp.
Anh chỉ vào ba phòng ngủ:
“Phòng này là A, kia là B, còn lại là C. Mỗi người rút thăm, rút được phòng nào thì ở phòng đó. Nếu sau này thấy không hợp thì bàn lại đổi.”
Cách làm này thực sự rất công bằng.
Phù Phi vui vẻ nói:
“Tôi ở với ai cũng được hết.”
Mạc Tuần:
“Vậy cậu rút trước đi.”
Phù Phi thò tay vào hộp, rút ra một tờ giấy, mở ra xem:
“Phòng C… Hình như là phòng đơn?”
Bốn người còn lại:
“……”
Phòng C đúng là phòng đơn, nhỏ hơn, chỉ một giường. Phù Phi vận khí quá tốt. Mà điều này cũng có nghĩa là bốn người còn lại sẽ phải chia nhau ở hai phòng đôi.Trong rương còn có bốn tờ giấy bốc thăm phòng ở ghi A và B.
Mạc Tuần nói: “Đường Triệt, cậu đến rút thăm trước đi.”
Đường Triệt đưa tay vào rút thăm, rút trúng phòng B.
Mạc Tuần lại gọi: “Tuấn Văn, tới lượt cậu.”
Đàm Tuấn Văn cũng đưa tay vào rút, cũng là phòng B.
Hai người liếc nhìn nhau, xoay người xách hành lý đi về phía phòng ngủ của mình.
Phương Ẩn Niên: “……”
Mạc Tuần: “……”
Hai người bọn họ không cần rút thăm, tự động bị phân vào phòng A ở chung.
Mạc Tuần nhận ra chiếc vali màu trắng của Phương Ẩn Niên, tiện tay xách vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Yên tâm đi, tôi sinh hoạt rất điều độ, cũng không ngáy ngủ hay nói mớ linh tinh gì đâu.” Vào đến phòng, hắn quay đầu lại hỏi Phương Ẩn Niên: “Cậu ngủ giường nào?”
Phương Ẩn Niên đáp: “Giường nào cũng được.”
Mạc Tuần nói: “Vậy tôi ngủ giường gần cửa, cậu ngủ giường sát cửa sổ nhé.”
Phương Ẩn Niên gật đầu, cúi người mở thùng giấy, nghiêm túc xếp sách lên kệ. Cậu mang theo phần lớn là sách giáo khoa của trường, còn có tài liệu liên quan đến âm nhạc mượn từ thư viện.
Mạc Tuần cũng đang sắp xếp đồ đạc của mình.
Cả hai người không mang nhiều đồ, chỉ mất nửa tiếng là dọn dẹp xong, rồi cùng nhau ra phòng khách.
Đường Triệt cũng đã thu dọn xong, ngồi trên sofa, mặt không cảm xúc lướt điện thoại.
Đàm Tuấn Văn thì đồ đạc quá nhiều, vẫn còn cúi đầu bận rộn trong phòng, tóc tai rối bời không nhìn rõ mặt. Từ xa nhìn lại trông như một bụi cỏ dại màu hạt dẻ mọc hoang.
Mạc Tuần nói: “Tối nay mọi người tụ tập ăn bữa cơm đi, tôi bao. Mọi người muốn ăn gì? Có ai kiêng món gì không?”
Tiếng Đàm Tuấn Văn vang lên từ trong phòng: “Đội trưởng, tôi không ăn cay, dễ bị nóng trong người. Với lại không ăn rau thơm, hành, gừng luôn.”
Đường Triệt nhàn nhạt nói: “Tôi thích ăn cay, càng cay càng tốt. Chưa bao giờ ăn đồ ngọt.”
Phù Phi giơ tay: “Tôi thích ăn đồ ngọt nhất. Tôi có thể gọi riêng một phần tráng miệng không?”
Phương Ẩn Niên: “Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được.”
Mạc Tuần thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Dẫn dắt một nhóm thế này thật không dễ! Giá mà ai cũng dễ tính như Phương Ẩn Niên thì tốt biết mấy.
Mạc Tuần dứt khoát vung tay: “Đi thôi, ăn buffet đi. Chua, cay, ngọt gì cũng có, ai muốn ăn gì thì tự chọn.”
Cảm ơn thế giới này vẫn còn món gọi là “buffet”.
Chứ không thì cái nhóm nhạc nam này, chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng có thể gây chiến tranh.