Mạnh Diệu sắc mặt càng thêm dữ tợn, cố chấp không chịu khuất phục:
“Bí thư Trần, ngươi đừng manh động!”

Từ Hoè Đình chỉ liếc mắt một cái, hứng thú nhạt như gió thoảng:
“Lắm lời, vô dụng.”

Mạnh Diệu bị áp giải đi, bí thư Trần ghé sát tai hắn, khẽ nói:
“Tiên sinh, người mà ngài nhờ chúng tôi âm thầm theo dõi cũng đã tới rồi. Nhân viên an ninh của chúng ta đều đang đợi sẵn bên ngoài.”

Tên Mạnh Diệu kia bướng bỉnh ngang ngạnh như thế, dù có Mạnh lão gia tử đích thân ra mặt thì cũng không lay chuyển nổi. Rốt cuộc vẫn phải để Từ Hoè Đình đích thân ra tay.

Nhưng chuyến đi này của hắn, không chỉ vì Mạnh Diệu.

Nếu thật sự muốn hắn ra tay xử lý chuyện này, thì mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều rồi—chỉ cần khiến đối phương biến mất, Trì gia cũng không dám hó hé nửa lời.

Chỉ tiếc Mạnh Diệu là một con sói con ngạo nghễ, lòng dạ còn non nớt, lỡ đâu trong cơn nóng giận lại làm ra chuyện gì điên rồ thì phiền.

Nghĩ tới khả năng sẽ có biến cố xảy ra, bí thư Trần dè dặt hỏi:
“Tiên sinh, chúng ta có cần tăng người canh giữ ở lầu một không?”

Mấy vị thiếu gia tiểu thư kia đều là nhân vật có giá trị, hơn nữa đều do Mạnh Diệu mời tới. Nếu xảy ra chuyện, cũng chẳng dễ giải quyết.

Trong đầu Từ Hoè Đình bỗng vụt qua bóng dáng nho nhỏ của một kẻ mù.

Ngón tay hắn nhẹ gõ lên mặt bàn, nhịp trầm tư như gió quẩn quanh một đêm đông.
“Phái người đi.”

---

Diệp Mãn vừa mới tranh thủ lúc Trì Giác sơ ý thì lén lút chuồn ra ngoài.

Trì Giác trông cậu rất chặt, hệ thống bảo rằng Mạnh Diệu đang ở trên lầu, nên Diệp Mãn vẫn luôn tìm cách thoát khỏi sự giám sát để lên đó hoàn thành nhiệm vụ.

Khổ nỗi, trốn được Trì Giác thì lại bị chặn ngay trước cửa cầu thang.

“Xin lỗi tiên sinh, tầng hai chỉ dành riêng cho khách hàng hắc kim.” Nhân viên lễ tân lễ phép nhưng kiên quyết từ chối.

Diệp Mãn còn đang hoang mang chưa biết làm gì thì bất ngờ bị một người túm lấy, kéo vào một góc.

Người kia nhìn cậu từ trên xuống, mắt dán chặt như soi mói từng tấc da.
Cậu cố trừng mắt ra để nhìn, nhưng chỉ thấy bóng dáng lờ mờ của vài người đàn ông cao lớn vây quanh.

“Đại ca, hắn hình như là người mù… lại còn là con trai.”

“Không phải nữ thì kéo làm gì?”

“Cũng tạm được đấy, nhìn bộ dạng này…”

Một vật cứng lạnh ngắt đặt lên eo Diệp Mãn.

“Biết điều một chút, đừng la hét. Làm theo lời tao, thay quần áo.”

Một bộ đồ bị ném vào tay cậu. Cậu run rẩy sờ thử… là một bộ sườn xám.

“Đại… đại ca…” lần này Diệp Mãn không cần diễn, nước mắt đã lăn dài trên má.

Thật sự.

Cậu nghẹn ngào trong lòng:
“Thống ca à, em biết âm mưu của em có thể bị phát hiện… nhưng cũng đâu cần làm lớn chuyện tới mức này để cản trở em đâu?”

---

“Không sao đâu, mấy người đó cũng muốn lên tầng hai, em cứ theo họ là được. Họ không nhắm vào em, lát nữa bận chuyện rồi thì cũng chẳng ai để ý đến đâu.”

Hội sở trại ngựa này có một đặc sắc là trình diễn nghệ nhân pha trà, toàn là những người từng đoạt giải thi đấu chuyên nghiệp. Hôm nay cũng có một đoàn nổi tiếng trong nghề tới biểu diễn.

Nhưng mấy người này bên cạnh Diệp Mãn thì rõ ràng không phải thật sự là nghệ nhân pha trà. Hệ thống nhắc cậu đừng manh động. Dù sao cũng là người mù, không thấy được mặt mũi bọn họ, nên cũng không quá bị uy hiếp. Chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, sẽ không có chuyện gì.

Diệp Mãn yên lặng gật đầu, không phản kháng. Cậu quyết định cứ làm theo những gì họ bảo.

Nhưng muốn mặc bộ sườn xám mà họ đưa, thì trước tiên phải cởi bỏ quần áo trên người.

Diệp Mãn thật sự rất muốn phối hợp.

Nhưng bị một đám người vây quanh như vậy, bao nhiêu ký ức cũ như ùa về, khiến cậu không khỏi run lên từng hồi.

“Làm cái gì mà cứ cọ tới cọ lui thế?”

Một người bên cạnh xô nhẹ cậu một cái. Mồ hôi lạnh toát ra, môi cậu mấp máy.

“Anh… anh nói gì? Tiền gì cơ?”

“Thôi đi, đừng động vào cậu ta nữa, không còn thời gian đâu. Kiếm cho cậu ta cái gì mặc được luôn đi.”

“Diệp Mãn? Diệp Mãn, em không sao chứ?”

Diệp Mãn hít sâu vài cái, cố nén cảm giác nghẹt thở đang dâng lên.

Không sao cả.

Cậu nhéo mạnh lòng bàn tay tê dại, đón lấy bộ đồ khác mà bọn họ vứt cho, khoác lên người tạm bợ.

Bộ này so với sườn xám nữ khi nãy còn đỡ hơn nhiều, ít ra là kiểu áo diễn màu trắng, có thể mặc đè lên quần áo hiện tại.

Diệp Mãn vừa mặc vào mới phát hiện, thì ra là một chiếc áo diễn màu trắng. Dĩ nhiên không phải nguyên bộ. Trang phục diễn chính thức thường rất cầu kỳ, mà đám người này đâu rảnh đợi cậu thay từ từ. Nên chỉ đưa một chiếc áo choàng ngoài, tay áo dài rộng, tua rua mềm mại như lụa vương tình, chất liệu không hề rẻ tiền như đồ diễn bình thường.

Người có tiền khi tìm nghệ nhân pha trà, họ không chỉ thưởng thức trà, mà còn thưởng cái hồn ý ẩn sau từng động tác.

Vậy nên, nghệ nhân pha trà thường mặc trang phục Trung Hoa cổ điển – phổ biến nhất là sườn xám hoặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Bọn họ không kiếm được áo Tôn Trung Sơn, cảm thấy áo diễn này cũng na ná, vừa đủ “cổ” vừa đủ “phong”, thế là đem tới dùng tạm.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play