Diệp Mãn thật ra cũng không rõ vì sao mình lại không kiềm chế được, càng không biết vì sao bỗng nhiên lại bật khóc. Nhưng cậu quen với việc tự kiểm soát, hiểu rằng mọi thứ đều cần có chừng mực. Lâu dần, cậu biết cách điều chỉnh mức độ tỏ ra đáng thương — đủ để khiến người ta mềm lòng, nhưng không đến mức khiến người khác thấy quá tội nghiệp, cảm thấy áp lực mà quay lưng bỏ đi.
Vì vậy, so với Từ Hòe Đình, Diệp Mãn thậm chí còn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái hơn. Không cần hắn dỗ dành gì nhiều, cậu đã tự mình điều chỉnh cảm xúc ổn thỏa.
Vừa đủ để khiến người thương, lại không khiến ai mệt mỏi.
Lúc này không phải đang diễn kịch, hoàn toàn là phản ứng bản năng.
Cậu cầm điện thoại, giọng nghèn nghẹn:
“Vậy… về sau em không lừa ngài nữa.”
“Nhưng em quen như vậy rồi, nhất thời sửa không kịp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT