“Chỉ lần này thôi.”
Lời nói ấy nghe vào tai vừa bướng bỉnh lại vừa không hiểu chuyện.
Diệp Mãn bình thường sẽ không nói kiểu lời này, có lẽ vì đang sốt, mất tập trung, đầu óc cũng không nhanh nhạy như mọi khi, một vài câu trong lòng chưa kịp suy nghĩ kỹ đã buột miệng thốt ra.
Cậu thương lượng với hệ thống, rằng mình chỉ lén ra ngoài một lát, rồi lại lặng lẽ quay về, không ai biết, không làm phiền ai, không để ai phải lo lắng, lại có thể làm thỏa lòng mình — như thế chẳng phải tốt đẹp cả đôi bên sao?
Hệ thống căn bản không khuyên nổi cậu.
Diệp Mãn thật ra vẫn biết tự chăm sóc mình. Cậu không cho rằng bị sốt là chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ mặc thân thể. Coi thường bệnh tật đến mức đó thì đúng là quá khờ.
Từ trong vali, cậu lấy ra một chiếc áo khoác len màu vàng nhạt, còn mang theo khăn quàng cổ, thay dép lê, đeo khẩu trang, chuẩn bị ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play