Cậu ngủ rất yên tĩnh, hơi thở cũng cực kỳ nhẹ, nhẹ đến mức như không tồn tại.
Dù cả người đã cuộn kín trong chăn, hắn vẫn có thể cảm nhận được cậu đang khẽ run lên từng chút một, run đến gần như khó nhận ra. Cơ thể lạnh buốt, làn da trắng bệch như không còn giọt máu, nhợt nhạt đến mức mờ mờ có thể thấy rõ mạch máu xanh lơ dưới lớp da mỏng.
Từ Hòe Đình đặt hộp thuốc sang bên cạnh, rất cẩn thận ôm cậu từ trong tủ quần áo ra.
Diệp Mãn nhẹ lắm, như một cánh lông chim, mảnh khảnh và mềm mại. Ôm lên mà gần như không cảm nhận được sức nặng.
Từ Hòe Đình chẳng cần tốn sức đã bế cậu gọn vào lòng, một tay vòng qua lưng, một tay đỡ lấy chân, cúi người lấy thuốc, rồi cứ thế ôm người ngồi xuống mép giường.
Điều kỳ lạ là, thiếu niên ban nãy còn ngoan cố trốn trong tủ, giờ bị hắn bế lên rồi lại tự nhiên rúc vào lòng hắn, như thể rất yên tâm.
Hắn khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho cậu, để cậu tìm được một tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn. Lúc ấy, hàng mày đang nhíu chặt vì khó chịu mới dần dần giãn ra, ngoan ngoãn dựa vào hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT