Ý chí chiến đấu đang sục sôi, Diệp Mãn đột nhiên ôm đầu, ủ rũ:
“Thực xin lỗi, đều tại em hồi nhỏ nghèo quá, chưa từng thấy qua cái gì ngon lành, lại còn mù nữa… không biết còn sống được mấy năm…”
Hệ thống nghe xong suýt nữa tức khói:
“Cho phép tôi nhắc nhở, em bị mù, chứ không phải bệnh nặng sắp chết. Đừng có mở miệng ra là rên rỉ! Ăn đi cho tôi nhờ!”
Sống lâu như thế rồi, lần đầu tiên gặp phải một tên pháo hôi ác độc, chỉ vì một miếng bánh kem mà diễn sâu bán thảm hết công suất như vậy.
Thế mà Diệp Mãn lại hồn nhiên chôm thêm một miếng lớn.
Hì hì, ngon quá chừng!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play