Ngày cuối cùng trước khi mạt thế, Tô Vũ không ngừng tiến hành các loại công tác chuẩn bị, còn đặt rất nhiều cơm hộp, nhận xong đợt cuối cùng gửi đến trường học, kết thúc việc tích trữ vật tư.
Rạng sáng, khi rất nhiều người còn đang ngủ, thời tiết thay đổi, mây đen kéo đến dày đặc, rất nhanh sau đó mưa to trút xuống, mưa càng lúc càng lớn, thậm chí đánh thức không ít người.
Tô Vũ vẫn luôn thức chờ, vừa tải tài liệu, vừa hứng nước, thấy trời đổ mưa, cô biết mạt thế đã đến.
"Đến thì đến thôi, dù sao mình cũng đã chuẩn bị đủ rồi." Nghĩ thông suốt, Tô Vũ tắt vòi nước, lên giường đi ngủ.
Một giấc ngủ dậy đã gần trưa, mưa to vẫn liên tục rơi, trời tối tăm âm u, Tô Vũ cảm thấy hơi lạnh, khoác thêm áo, đứng ở ban công ký túc xá nhìn ra ngoài.
Mưa quá lớn, nhưng vẫn có vài học sinh lội nước ra ngoài, lúc này nước đã ngập đến đầu gối họ. Xung quanh rất nhiều học sinh đều chen chúc ở ban công nhìn ra ngoài, có người kinh hô, có người chụp ảnh.
Tô Vũ lấy điện thoại ra, phát hiện trên mạng tràn ngập tin tức về trận mưa to này, cô biết toàn cầu đều đang mưa, không chỉ riêng thành phố B.
Rất nhiều cư dân mạng sôi nổi bình luận.
"Tôi chỉ về nhà nghỉ thôi mà, mưa không tạnh thế này đến trường cũng không được!"
"Không dám ra cửa, mưa lớn quá."
"Mưa thật sự to, tôi căn bản không ra khỏi cửa được! Cái công ty chết tiệt còn muốn trừ lương. Bực mình!"
"Tôi ra cửa rồi, nhưng mà chỗ nào cũng ngập! Taxi không nhận cuốc, xe buýt thì mãi không thấy, ngay cả tàu điện ngầm cũng ngập, chỉ có thể đi bộ..."
"Đồng ý, đều là dân đen đi làm thuê cả."
"Tôi thì bị nhốt ở công ty! Về không được nhà, quá thảm!"
"Các người có ai thảm bằng nông dân không? Hoa màu ngập hết! Trên mạng đâu đâu cũng thấy bài cầu cứu."
"Tôi cứ cảm thấy thời tiết này không bình thường lắm, hay là mua thêm đồ tích trữ đi."
Tô Vũ nhấn thích bình luận này, rồi trả lời: "Đồng ý, để phòng bất trắc, tranh thủ lúc còn ra ngoài được thì mua thêm đồ dự trữ đi."
Cô gửi xong thì mặc kệ, có người không cho là đúng, có người lại để tâm.
Giữa trưa, Tô Vũ lấy đồ ăn chín mua ở quán lần trước ra ăn, một phần thịt heo xào nấm, một phần rau xanh xào nấm, ăn với một bát cơm, siêu thoải mái.
Ăn xong, Tô Vũ đem những vật dụng và quần áo không thường dùng thu hết vào không gian, bên ngoài chỉ để lại ít đồ, phòng ngừa có người đến kiểm tra phòng ngủ.
Buổi chiều, mưa to không ngừng, mực nước không ngừng dâng lên, Tô Vũ nhớ rõ trong tiểu thuyết nước mưa ngập đến tầng 5 ký túc xá nữ, chỉ có tầng sáu và tầng bảy là không bị ngập, may mắn cô ở tầng bảy, không cần lo lắng.
Buổi tối, nước đã gần ngập đến tầng hai, những người ở tầng một và tầng hai đều được dì quản lý ký túc xá tạm thời chuyển lên tầng trên ở, chỗ cô chắc cũng sắp có người đến.
Ngày hôm sau, vì mưa quá lớn, không nhìn rõ phía dưới, đã xảy ra hai vụ tai nạn, có học sinh định bơi đi căng tin, kết quả không cẩn thận chạm phải dây điện rơi xuống nước, bị điện giật chết.
Trường học lập tức phái người đi cứu giúp, đáng tiếc đã muộn, chỉ có thể gọi 119, nhưng lính cứu hỏa cũng vì trận mưa to này mà bận tối mắt tối mũi, mãi đến gần tối mới đến, mang thi thể đi.
Đồng thời kêu gọi mọi người: "Vì mưa to, tầm nhìn bị hạn chế, xin các bạn học không nên tùy tiện xuống nước, rất nguy hiểm!"
Các lãnh đạo trường cũng cảm thấy sự tình không đơn giản, không chỉ thông báo cho học sinh nghỉ học một thời gian, còn dẫn dắt các thầy cô chèo thuyền đi cứu trợ vật tư ở siêu thị và căng tin, đồ đạc thống nhất tập kết ở tầng cao nhất ký túc xá giáo viên nằm giữa ký túc xá nam và nữ sinh. Sau khi cải tạo, hai phòng ở được sửa thành căng tin tạm thời, học sinh có thể đi thẳng từ phía sau ký túc xá đến đây mua cơm. Còn hai phòng khác, đổi thành siêu thị tạm thời, mọi người tranh nhau mua đồ, siêu thị gần như bị mua sạch.
Mưa to rơi đến ngày thứ tư, nước đã ngập đến tầng 3, phòng ngủ của Tô Vũ có thêm mấy nữ sinh chuyển đến, trong đó có cả nữ chính Cố Manh.
Nữ chính Cố Manh là một học bá kiêm nữ thần, xinh đẹp, tính cách rộng rãi, lại còn là thành viên hội sinh viên, rất được các bạn nam sinh yêu thích. Chỉ tiếc, những nữ sinh bên cạnh cô hầu như không ai thật lòng đối tốt, người thì ngoài mặt không ưa, đối đầu với cô, người thì ngấm ngầm ghen ghét, nói xấu sau lưng. Nguyên chủ cũng ghen tị với việc nữ chính và đồng đội sống vui vẻ bên nhau, hầu như rất ít khi nói chuyện với nữ chính, sau này còn suýt chút nữa hại chết nữ chính.
Cái đãi ngộ nữ chủ này, đưa cho cô cô cũng không cần, quá hố.
Giường của Tô Vũ có rèm che bốn phía, người khác không nhìn rõ cô đang làm gì, tương đối riêng tư. Cô nằm trên giường, một bên lướt điện thoại xem tin tức, một bên nghe mấy nữ sinh ríu rít nói chuyện.
"Mưa này bao giờ mới tạnh vậy, tôi chịu hết nổi rồi, cứ bị nhốt mãi thôi!"
"Chắc một chốc một lát nữa cũng không hết đâu, cậu không nghe lãnh đạo trường nói à, phải tích trữ nhiều đồ một chút để phòng khi không ra ngoài được."
"Đúng rồi, Cố Manh cậu không phải là người của hội sinh viên sao, có nghe hội trưởng Lâm nói gì về tình hình bên ngoài không?" Lúc này, có người gọi nữ chính cũng đang nằm trên giường, Cố Manh lúc này mới mở mắt ra, nhẹ giọng trả lời.
"Không có, hội trưởng cậu ấy cũng bị kẹt ở nhà rồi, nhưng cậu ấy nói hai ngày nữa có thể đến đây mang đồ tiếp tế cho mọi người."
"Thật á?! Tớ mấy ngày rồi chưa được ăn thịt tươi!"
"Tớ muốn ăn trái cây..."
Mấy người càng nói giọng càng lớn, đến khuya vẫn không chịu dừng lại. Cố Manh nhìn chiếc giường có rèm đối diện, hạ giọng nhắc nhở: "Khuya rồi, mọi người nói nhỏ một chút, đừng làm ồn người khác."
Mấy người nghe vậy bĩu môi, vẫn lớn tiếng nói chuyện, không hề lay chuyển.
Cố Manh nhíu mày, đang chuẩn bị lên tiếng thì Tô Vũ đột nhiên đập mạnh tay xuống thành giường, phát ra tiếng động lớn, dọa mọi người giật mình.
"Còn muốn ngủ không hả!!"
Có người bực tức cãi lại: "Chúng tôi nói chuyện của chúng tôi, cô ngủ thì cứ ngủ."
Tô Vũ vén rèm lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái vừa nói, nghiến từng chữ: "Quá ồn, không ngủ được."
Cô gái cãi nhau với Tô Vũ có gia cảnh rất tốt, luôn được người khác chiều chuộng, nào bị ai nói như vậy bao giờ, tức giận định cãi tiếp thì Tô Vũ trực tiếp lấy ra cây dùi cui điện, nhấn nút, một tràng tia lửa điện tóe ra dọa người đến tê cả da đầu.
Trong chốc lát, ký túc xá im lặng đến đáng sợ.
Tô Vũ giơ giơ cây dùi cui điện, giọng mang theo uy hiếp: "Im lặng mà ngủ đi, nghe rõ chưa?"
Thấy mấy người vội vàng gật đầu liên tục, lúc này cô mới thu lại dùi cui, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Trong ký túc xá không còn tiếng nói chuyện thừa thãi, vài người ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều.
Một đêm không ai nói gì.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play