Đối mặt với vấn đề của Đông Phương Linh, trên khuôn mặt tái nhợt của Đông Phương Bác lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Ta cũng là bất đắc dĩ."
"Hắn là sư đệ của ta, là ta một đường nhìn hắn trưởng thành."
"Phẩm tính của hắn, ta cũng hiểu rõ hơn bất kỳ ai."
"Nhưng mà, trước khi ta biết hắn, trong cơ thể hắn có lẽ đã ẩn giấu một tồn tại bí ẩn."
"Cho tới hôm nay, không chỉ là ta, bao quát sư muội, bao quát..."
"Bao quát ta!"
Không đợi Đông Phương Bác nói hết lời, một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên bên tai Đông Phương Bác và Đông Phương Linh.
Một bóng người chầm chậm bước ra từ trong bóng tối.
Đây là một lão giả, vóc dáng không cao, thân thể có chút còng xuống, nếp nhăn phủ kín trên mặt, cũng mang theo một vòng bất đắc dĩ.
Nếu như Khương Vân có thể nhìn thấy vị lão giả này, vậy tự nhiên liếc mắt liền có thể nhận ra, đối phương chính là gia gia đã nuôi dưỡng hắn lớn lên, thận tộc nhị đại Linh công, Khương Vạn Lý!
Hiển nhiên, Khương Vạn Lý đã sớm ẩn nấp ở nơi này, chứng kiến Khương Vân đến và rời đi, nghe được tất cả đối thoại giữa Khương Vân và Đông Phương Bác.
Chỉ là, không biết vì nguyên nhân gì, hắn không sớm một chút ra mặt, gặp Khương Vân một lần.
Mãi cho đến sau khi Khương Vân rời đi, hắn mới đi ra.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Khương Vạn Lý, hai người Đông Phương Bác cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào.
Đông Phương Bác càng là tiếp lời Khương Vạn Lý, nói: "Đúng vậy, bao quát cả Khương tiền bối ở bên trong, tất cả chúng ta, vẫn không nhìn thấu được giọt tiên huyết trong cơ thể Khương Vân, rốt cuộc là lai lịch gì!"
"Giống như, kia thật là một vị cường giả nào đó lưu lại, vậy liền đại biểu cho mỗi một tiếng nói, cử động của Khương Vân kỳ thật đều nằm dưới sự giám thị của người khác."
"Nếu như ta nói cho hắn biết một số chuyện, như vậy chẳng những không có trợ giúp gì cho hắn, mà ngược lại có khả năng hại hắn."
Nói đến đây, Đông Phương Bác nhìn về phía Khương Vạn Lý nói: "Khương tiền bối, ngươi có suy đoán gì về giọt máu kia trong cơ thể Khương Vân?"
"Bây giờ, bất kể là đối với Khương Vân hay đối với chúng ta, thời gian đều không còn nhiều, cho nên, ngươi cũng không cần phải kiêng kị gì."
Khương Vạn Lý trầm ngâm chốc lát nói: "Ta đích xác từng có mấy suy đoán."
"Ban đầu, ta cảm thấy giọt máu kia có thể là đến từ một trong ba tôn."
"Dù sao, Tôn thượng vì dưỡng đạo mà chuẩn bị các loại, tuy cực kỳ bí ẩn, nhưng sau đó Cửu Đế Loạn Thế, lại làm náo động lên không ít động tĩnh."
"Mà thiên Tôn, Nhân Tôn nổi danh ngang hàng với Tôn thượng, bọn hắn khẳng định là có phát giác, đồng thời cũng có thể suy đoán ra mục đích của Tôn thượng."
"Đại sự như vậy, đương nhiên bọn hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, càng là muốn kiếm một chén canh."
"Thậm chí, ta cũng hoài nghi, trong số Cửu Đế hoặc Thập Đế bị trấn áp, có người của bọn hắn."
"Cho nên, hai vị Đại Tôn có thể dùng phương pháp không biết nào đó, tìm được Vân oa tử, lưu lại trong cơ thể hắn một chút ấn ký của mình, để giám thị sự trưởng thành của Vân oa tử."
Đông Phương Bác gật đầu nói: "xác thực có khả năng này."
"Huyễn Chân Vực Vũ Lãnh Khanh, còn có Nhân Quả thiên Khải đám người phía sau, hẳn là có hai tôn đang ủng hộ."
"Bản tôn của Tôn thượng còn ở Chân Vực, bọn hắn cũng không tiện ngang nhiên trực tiếp đến Huyễn Vực, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp như vậy, để tìm kiếm Tứ Cảnh tàng."
"Bất quá, thiên Tôn và Nhân Tôn, trừ phi là có thể dự báo một chút tương lai, bằng không, làm sao lại trùng hợp tìm tới Khương Vân?"
Khương Vạn Lý lắc lắc đầu nói: "Đây chỉ là một suy đoán của ta, có lẽ đến cảnh giới của bọn hắn, thật sự có thể dự báo một chút tương lai, cũng không biết chừng."
"Ngoài bọn hắn ra, ta còn có một đối tượng hoài nghi, đó là Nam Ly, vị đệ nhất Huyết Mạch Sư kia của Chân Vực!"
Nghe được cái tên này, trong mắt Đông Phương Bác lóe lên một tia dị sắc.
Khương Vạn Lý nói tiếp: "Tôn thượng đã chịu hi sinh chúng ta, chưa hẳn sẽ không chịu hi sinh Nam Ly, nhất là huyết mạch của những sinh linh nguyên bản trong Tứ Cảnh tàng, đều đã bị thay đổi."
"Có thể làm đến điểm này, chỉ có Nam Ly!"
"Huống chi, Nam Ly đã ra tay thay đổi huyết mạch của những sinh linh kia, chỉ sợ cũng biết một chút mục đích của Tôn thượng."
"Mà với tính cách của Tôn thượng, đại sự quan trọng như vậy, làm sao lại cho phép Nam Ly biết, lại vẫn giữ hắn bên cạnh, lưu lại Chân Vực!"
"Bởi vậy, ta hoài nghi, Nam Ly năm đó, rất có khả năng giống như Tư Đồ Tĩnh, bị Tôn thượng xóa đi ký ức, ném vào luân hồi trong Tứ Cảnh tàng."
"Nam Ly xưng là đệ nhất Huyết Mạch Sư, lại ở bên cạnh Tôn thượng nhiều năm như vậy, há có thể không đoán ra được Tôn thượng sẽ không cho phép hắn tiết lộ bí mật, cho nên chỉ sợ đã sớm âm thầm chuẩn bị kỹ càng."
"Cho nên, hắn hẳn là đã sớm khôi phục ký ức, rời đi Tứ Cảnh tàng, giống như Cổ, đi đến Khổ Vực, lắc mình biến hóa, trở thành Vong Lão, trở thành sư phụ của Cổ Bất Lão, trở thành sư tổ của ngươi và Vân oa tử!"
"Nam Ly, đệ nhất Huyết Mạch Sư xưng hô kia không phải chỉ là hư danh."
"Ta còn hoài nghi, huyết mạch tổ tiên của Vân oa tử, chính là do hắn thay đổi."
"Như vậy, hắn theo huyết mạch tổ tiên của Vân oa tử, tìm tới Vân oa tử hậu nhân của Khương thị này, càng là dễ như trở bàn tay."
"Vân oa tử ra đời ở Chư thiên Tập Vực, mà lúc đó, Nam Ly, cũng ở Chư thiên Tập Vực."
"Bởi vậy, giọt tiên huyết trong cơ thể Vân oa tử, có khả năng nhất, là do hắn lưu lại."
Đông Phương Bác cười khổ nói: "Không sai, ta cũng từng hoài nghi sư tổ."
"Chỉ là, ta không muốn tin tưởng, sư tổ lại là người như vậy, nên ta cũng không nói cho Lão Tứ."
Khương Vạn Lý gật đầu nói: "Các ngươi thân là đồ tôn của hắn, dù cho thật sự là do hắn làm, các ngươi cũng không thể đi tìm hắn báo thù."
"Nhưng mà, ta có thể!"
Ánh mắt Khương Vạn Lý lộ ra một tia hàn quang nói: "Nếu quả thực là hắn đứng sau lặng lẽ giám thị Vân oa tử, vậy ta sẽ không bỏ qua cho hắn."
Đông Phương Bác trầm mặc không nói.
Giống như Khương Vạn Lý nói, hắn và Khương Vân, bao quát cả Tư Đồ Tĩnh và Hiên Viên Hành ở bên trong, đều là những người tôn sư trọng đạo.
Dù là sư tổ của mình, sư phụ của mình thực sự muốn hại bọn hắn, bọn hắn cũng không có khả năng đi tìm sư phụ sư tổ báo thù.
Thật lâu sau, Khương Vạn Lý thu liễm hàn quang trong mắt, nhìn về phía Đông Phương Bác nói: "Tốt, thời gian của ngươi thật sự không nhiều, ta nhất định phải ra tay, phong ấn ngươi."
"Bằng không, ngày sau Vân oa tử mà biết, sẽ hận ta cả một đời."
Kỳ thật, Đông Phương Bác sở dĩ trở nên suy yếu như vậy, trừ việc Tư Không tử thức tỉnh, còn là do những Đại Đế bị trấn áp khác, giống như Vũ Văn Cực bọn người, bắt đầu không ngừng có những động tác nhỏ, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn thoát khốn.
ngược lại là Cửu tộc Đại Đế, giống như bị trấn áp, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, cho nên những năm gần đây, Đông Phương Bác chỉ có thể không ngừng phân ra lực lượng, đi áp chế chín vị Đại Đế kia.
Cửu tộc mới có thể trấn áp chín vị Đại Đế, để Đông Phương Bác một mình thay phiên trấn áp, có thể tưởng tượng được Đông Phương Bác tiêu hao lớn đến mức nào.
Thật không ngờ, Vũ Văn Cực vậy mà lại làm Tư Không tử tỉnh lại.
Điều này đối với Đông Phương Bác mà nói, thật là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, cho nên bị khí văn phản phệ, căn bản không có biện pháp tự mình phong ấn.
Tư Không tử năm đó luyện chế Tứ Cảnh tàng, đã giấu một chút thủ đoạn, mục đích là muốn biến Đông Phương Bác thành của mình.
Loại thủ đoạn này, tương tự như Huyết Nô Ấn, khôi lỗi ấn, đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn Đông Phương Bác.
Dù là thực lực Đông Phương Bác vượt xa Tư Không tử, cũng vẫn vô pháp chống lại.
Bởi vậy, Đông Phương Bác chỉ có thể mời Khương Vạn Lý tương trợ.
Khương Vạn Lý, là nhị đại Linh công của thận tộc, có biện pháp ngăn chặn những thủ đoạn kia của Tư Không tử.
Đông Phương Bác ôm quyền nói với Khương Vạn Lý: "Làm phiền Khương tiền bối, thận tộc nguy hiểm..."
Khương Vạn Lý khoát tay, cắt ngang lời hắn nói: "Vân oa tử hẳn là có thể giải quyết."
Thoại âm rơi xuống, hắn phất ống tay áo một cái, từng đạo quang mang có màu sắc khác nhau, từ trong cơ thể tuôn ra, hướng về Đông Phương Bác và Đông Phương Linh tràn tới.
Đây là yêu cầu của Đông Phương Linh, hi vọng có thể cùng Đông Phương Bác bị phong ấn.
Đối với điều này, Khương Vạn Lý tự nhiên cũng đáp ứng.
Hai người Đông Phương Bác nhắm mắt lại, mặc cho những ánh sáng này tiến vào trong cơ thể mình.
Theo trong cơ thể Đông Phương Bác sáng lên quang mang, bên ngoài toàn bộ Tứ Cảnh tàng, cũng đồng dạng có quang mang sáng lên.
Có một chút ngược lại là Đông Phương Bác không lừa gạt Khương Vân, làm Khí Linh của Tứ Cảnh tàng, hắn một khi bị phong ấn, thì toàn bộ Tứ Cảnh tàng, cũng hoàn toàn chính xác bị phong ấn.
Cùng lúc đó, sau khi Khương Vân bị Đông Phương Linh đưa ra khỏi không gian của Đại sư huynh, thình lình phát hiện, mình vậy mà đã đặt chân vào địa bàn của thận tộc.