Chương 6: Em Có Nhận Ra Anh Không?
Cuối tháng sáu, Lâm Nhược Hy nhận được một thư mời thực tập từ tập đoàn công nghệ quốc tế mà cô luôn ao ước được vào.
Thư ký tuyển dụng còn nói riêng với cô:
— Có người ở trên đã để mắt đến em từ vòng hồ sơ, em cứ yên tâm làm tốt là được.
Cô không hiểu vì sao mình lại may mắn đến thế. Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu chuỗi ngày mới với sự chăm chỉ và nghiêm túc vốn có.
Ngày đầu tiên, cô được chỉ định tham dự một buổi hội thảo nội bộ – nơi toàn là những người cấp cao trong ngành.
Cô ngồi ở hàng ghế cuối, tay ôm laptop, chăm chú ghi chép. Cho đến khi tiếng giới thiệu vang lên:
— Và sau đây, xin giới thiệu người sẽ phát biểu mở đầu cho hội thảo hôm nay – Tổng giám đốc chi nhánh Singapore của tập đoàn, anh Trình Khải Minh.
Cô khựng người.
Cái tên ấy như một nhát dao sắc lẹm xé toạc những tầng ký ức cô cất sâu trong lòng.
Cô ngước lên.
Trên sân khấu, người đàn ông cao ráo mặc vest đen, dáng đi trầm ổn, đôi mắt thâm sâu quét qua hội trường.
Ánh mắt ấy, trong giây ngắn ngủi, dừng lại nơi hàng ghế cuối.
Nơi có cô – người mà năm năm qua, anh vẫn luôn dõi theo từ xa.
Sau buổi hội thảo, khi mọi người rời khỏi sảnh, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng cô:
— Em có nhận ra anh không?
Lâm Nhược Hy sững người quay lại.
Người ấy vẫn đứng cách cô vài bước.
Không còn là anh trai hàng xóm năm nào, không còn là cậu học sinh che ô cho cô dưới cơn mưa, mà là một người đàn ông trưởng thành – với đôi mắt vẫn dịu dàng, nhưng giờ đã có cả quyền lực và sự điềm tĩnh.
— Trình… Trình Khải Minh?
Anh mỉm cười.
— Ừ. Là anh đây.
Cô siết chặt quai túi, trái tim đập loạn trong lồng ngực.
— Sao anh… biết em ở đây?
— Là anh tìm em đấy, Nhược Hy.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi nhưng cũng long lanh hơn bao giờ hết.
— Tìm em… để làm gì?
Trình Khải Minh bước lại gần, giọng trầm thấp như đang thì thầm với chính mình:
— Vì anh không muốn… bỏ lỡ em một lần nào nữa.