Chương 4: Mùa Hạ Năm Ấy, Anh Nói Anh Sẽ Đi
Cuối tháng 5, trường tổ chức lễ tổng kết năm học. Trời hôm đó nắng gắt, ve kêu râm ran khắp sân trường. Học sinh chen chúc trên sân, tiếng cười nói vang vọng cả một góc trời.
Lâm Nhược Hy đứng trong hàng lớp 9A2, tay cầm mũ che nắng, nhưng ánh mắt lại vô thức tìm kiếm một người nơi dãy bàn danh dự của khối 12.
Rồi cô thấy anh.
Trình Khải Minh mặc sơ mi trắng, tay đút túi quần, vẫn là dáng vẻ ung dung ấy. Nhưng hôm nay, nụ cười nơi khóe môi lại nhạt hơn mọi khi.
Sau buổi lễ, cô nhón chân chạy theo bóng anh. Phải chen qua biết bao nhiêu người mới đến được góc hành lang phía sau thư viện – nơi ít người qua lại nhất.
Anh đứng đó, như đã chờ sẵn.
— Em tìm anh à?
Cô gật đầu, tay siết chặt quai cặp.
— Hôm nay… anh lên nhận giải thủ khoa. Chúc mừng anh.
— Cảm ơn em. — Anh cười, nhưng mắt lại không nhìn vào cô. Giọng trầm thấp có phần khác lạ.
Một lúc sau, anh mới nói tiếp:
— Tuần sau anh sẽ đi rồi.
Cô ngẩn người:
— …Đi đâu ạ?
— Anh ra nước ngoài học. Bố mẹ đã sắp xếp sẵn từ lâu rồi. Đáng lẽ nói với em sớm, nhưng…
Anh dừng lại, ánh mắt dịu dàng rơi xuống mái tóc đuôi gà của cô.
— Nhưng chẳng hiểu sao... lại không nỡ.
Cô không biết nên nói gì, chỉ thấy trong ngực có gì đó như bị rút sạch. Mọi lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Trình Khải Minh đưa tay, lần đầu tiên... khẽ vuốt nhẹ tóc cô.
— Lâm Nhược Hy, em phải lớn thật nhanh nhé.
— Vì lần sau khi anh gặp lại em... anh muốn thấy em cũng trưởng thành và rực rỡ như những đoá hoa phượng tháng Năm này.
Cô đứng im như tượng, chỉ biết gật đầu. Gật liên tục, đến mức mắt cũng cay xè lúc nào không hay.
Hôm đó, trời không mưa. Nhưng cô lại thấy lòng mình lạnh hơn cả một cơn mưa đầu hạ…