Chương 2: Cô Bé Cột Tóc Đuôi Gà

Hai ngày sau, trong buổi trực nhật cuối tuần, Nhược Hy được phân công lau bảng ở phòng học khối 12. Cô không hề biết căn phòng ấy chính là lớp của người khiến cô không ngủ được hai đêm liền.

Cửa phòng hé mở. Nhược Hy nhón chân bước vào, nghĩ rằng lớp học trống. Nhưng khi vừa đặt xô nước xuống, giọng nói quen thuộc từ góc phòng vang lên:

— Em lại lạc vào lớp anh à?

Cô giật mình suýt làm rơi cả khăn lau.

Trình Khải Minh ngồi ở bàn cuối cùng, một tay chống cằm, tay kia lật sách. Nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, anh vẫn như lần đầu cô thấy – bất cần, thong dong, đẹp như một cảnh phim.

— Em… không cố ý... em được phân công trực nhật…

Cô lắp bắp. Lúc ấy, cô mới nhận ra mình đang đứng giữa phòng học lớp 12A1 – lớp học của anh.

Khải Minh bật cười khẽ, tiếng cười trầm ấm khiến cô đỏ bừng cả mặt.

— Anh đùa thôi. Dọa em một chút, ai ngờ em sợ thật.

Nhược Hy cúi đầu, đỏ mặt, siết chặt khăn lau trong tay.

Trình Khải Minh đứng dậy, tiến lại gần, tay đút túi quần, dáng vẻ lười biếng nhưng lại có gì đó rất dịu dàng.

— Em tên gì?

— …Lâm Nhược Hy.

— Ừ. Lâm Nhược Hy. Cái tên nghe rất hợp với tóc đuôi gà của em.

Cô ngơ ngác, rồi theo phản xạ đưa tay sờ tóc mình.

Khải Minh cười khẽ một lần nữa, rồi quay lại bàn, vẫy tay:

— Lau đi. Anh không làm phiền. Nhưng cẩn thận đừng ngã nhé, cái xô nhìn có vẻ không nghe lời cho lắm.

Nhược Hy chẳng nhớ mình đã lau bảng thế nào. Cô chỉ nhớ rõ một điều:

Hôm đó, Trình Khải Minh gọi tên cô.

Lần đầu tiên, cô nghe tên mình từ miệng người ấy – nhẹ nhàng như gió đầu hạ, mang theo chút gì đó rung động và bồi hồi…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play