Nhưng nếu thật sự nhảy xuống, đôi mắt sẽ không còn cơ hội mở ra nữa.

Persephone nhớ bản thân đã từng làm vô số bài thi toán, điểm thấp nhất từng đạt được là mười một điểm, nghiêm túc khoanh chọn đáp án nhưng toàn sai. Hiện tại lại phải đặt cược sinh mạng để đưa ra đáp án, thật sự quá đòi hỏi dũng khí. 

Nàng hơi dùng sức nhéo cái lạnh băng của ly rượu, chất lỏng trong ly lay động, mùi rượu khuấy động không khí sáng sủa, lan tỏa hơi men nhẹ từ thịt quả. 

Mượn chút cảm giác say, nàng từ bỏ quyết định nhảy xuống nước lần nữa, tính toán trước tiên cứ giữ nguyên hiện trạng, từng bước một mà đi. 

Nàng không uống thêm rượu nữa, chỉ hơi nghiêng đầu, âm thanh ù tai như sóng biển sâu trong tai cuối cùng cũng biến mất, cảm giác tê dại ở cổ cũng không còn rõ ràng như vừa rồi. 

Nàng lại thử dùng đế giày chà nhẹ lên váy vải bố đang che phía dưới boong tàu, âm thanh gõ lên đầu gỗ vang lên trầm đục mà nén lại, ngón chân vẫn không có sức lực gì. Nhưng so với trạng thái hồn bay phách lạc, cơ thể cứng đờ khi nãy thì đã khá hơn rất nhiều. Ngay cả tư thế ngồi nàng cũng nhận ra là không thoải mái, vải quần áo gấp lại cộm lên trên ghế khiến nàng thấy bối rối. 

Nàng buông ly rượu, vươn ngón tay kéo lấy tấm vải bố khoác ngoài, chất liệu nhẹ nhàng mà mềm mại lướt qua khe ngón tay theo cảm xúc. Một mảnh lớn vải đay bị nàng kéo từ mặt ghế lên. Mép vải có nửa viền màu đỏ hình vòng bị nàng kéo về phía đầu gối, loại vải đay này thông thoáng và tản nhiệt, nhưng rất dễ bị nhăn. 

Persephone chỉnh lại quần áo, tiện tay kéo thẳng váy vải bố bên trong. Váy được buộc thành hình bằng dây đai bắt chéo sau lưng và vòng qua eo, chỉ cần vận động mạnh là sẽ rối tung lên. 

Nàng thậm chí hoài nghi, ngoài những chiếc kim băng giữ ở phần vai và cổ tay áo, thì chiếc váy này chỉ dựa vào dây đai mà giữ lại. Loại thiết kế quần áo này chẳng phải chỉ là một miếng vải bọc lên người thôi sao? 

Ý nghĩ đó khiến nàng sợ hãi, lập tức buộc thêm một nút ở thắt lưng, tránh để bị tụt mất. Khi nàng cúi đầu buộc đai, đột nhiên phát hiện bản thân ngày càng hiểu nhiều lời nói. 

Những mẩu ngôn ngữ vụn vặt đều bị thính giác nhạy bén của nàng tự động thu thập và phiên dịch. Ở đuôi thuyền bên kia, người lái trung niên sau khi nhìn rõ dòng hải lưu, chỉ vào cánh buồm mà hô lớn: 

“Tạ ơn thần hộ phù của con thuyền, ngài đã chế ngự được đầu sóng dữ dội, lại dẫn theo gió đến phía đuôi thuyền. Trước khi ra khơi tế lễ trâu đực, cuối cùng cũng phát huy tác dụng xxxx……” 

Câu sau cùng Persephone không nghe hiểu, vì đột nhiên có cơn gió nổi lên làm rối tung tóc nàng. Giống như lời người ở đuôi thuyền nói, gió biển thúc đẩy buồm vuông nổi dậy. 

Trên mặt biển lập lòe ánh sáng nơi ba phía, mái chèo dài ở đầu thuyền bắt đầu lay động. 

Nàng vuốt lại tóc, mái tóc ướt bị ánh sáng nóng hắt lên bốc ra mùi tanh mặn, cảm giác như có thể dùng để ướp cá muối với nước tương. 

Ở hai bên mạn thuyền, những người ngồi ở vị trí mái chèo bắt đầu lẩm bẩm trò chuyện, cùng với tiếng gió thổi vào buồm, tiếng chuyển động của các thanh gỗ dưới khoang, và tiếng bước chân, tất cả hòa lại thành một mớ âm thanh hỗn tạp vang bên tai nàng. Mà nàng, trong khoảnh khắc ấy, lại có thể nghe hiểu được đến năm sáu phần.

"Không bị cản trở, tế phẩm cũng an toàn, thuận gió thì buổi tối là có thể vượt qua eo biển Argo, đặt chân lên bãi biển...” 

“Chuyến đi thuê này chở hàng hoá tích lũy cho thần miếu, nếu thành công thì có thể đổi được một người hầu…”

“Đôi giày da của ta đã hỏng, đây là tài sản quý giá duy nhất mà nhà ta còn sót lại…”

“Chèo thuyền đến nỗi mông sắp rách, sau khi lên bờ nhất định phải thay một cái đệm lót khác…” 

“Chư thần phù hộ…” 

“xxxx…” 

Tế phẩm? Thuê? Eo biển Argo… con thuyền?

Một đôi giày da rách. Mông rách… 

Persephone cố gắng đẩy hình ảnh về cái “mông rách” khỏi đầu mình, liều mạng lục lại trong đầu tất cả những gì từng học qua môn ngữ văn tiểu học. 

Nàng vận dụng mọi kỹ năng điền vào chỗ trống, nối câu thành ngữ, vần điệu ghép chữ mà mình từng học, cố gắng đoán ra đại khái ý nghĩa của những lời nói loạn xạ ấy. 

Đây là một con thuyền thuê, người thuê thuyền có lẽ chính là ông lão mặt mày hiểm độc kia, trong khoang chứa rất nhiều hàng hóa. Có những hũ quả trám và rượu nho đựng trong bình cổ hẹp, được vận từ Arachosia bằng đồng thô, một ít nhựa cây buôn lậu, và cả gỗ mun Nubia được đổi lấy từ một vùng đất mà nàng không biết. Còn có mười con dê đen nhét trong khoang, là thứ đã dùng đồng thô để đổi lấy trước khi rời bến. Nghe nói tất cả đều là tế phẩm dâng cho một vị thần ngầm nào đó, khi nhắc đến tên vị thần ấy, giọng người thủy thủ còn run lên, không biết là vì tên thần quá khó phát âm hay vì quá sợ hãi. 

Tế phẩm là từ nàng nghe thấy nhiều nhất, luôn đi cùng với thần miếu, mà tất cả những người trên thuyền này đều là vì nghi lễ hiến tế mà tụ hội lại. Bao gồm cả những món hàng hóa được chuyên chở, cũng đều tồn tại để phục vụ cho buổi tế lễ quy mô lớn này. Ngoài ra còn có lương thực chuẩn bị cho thủy thủ, như lúa mạch, ô liu muối và rượu nho loại rẻ tiền.

Arachosia… vẫn là một địa danh không có chút ấn tượng nào. 

Nubia… là Ai Cập. 

Dầu quả trám và rượu nho… là sản vật kinh tế của vùng Địa Trung Hải. 

Có thể cơ bản xác định rằng nàng đang ở khu vực Địa Trung Hải, và đã xuyên đến trên một con thuyền thời Hy Lạp cổ.

Persephone thở dài, mặt mày nhăn nhó, rồi cầm một quả trám đen tròn trịa cắn một miếng. Dạ dày nàng như đang bốc cháy, cơn đói khiến nàng không thể tập trung tinh thần.

Nhưng mà, phì phì phì, thực sự là như đang cắn phải mối mọt gặm gỗ, khó ăn đến mức đầu lưỡi muốn rụng rời, quả trám này đã để bao nhiêu năm rồi, như hóa thạch mất thôi.

Persephone chỉ có thể đặt quả trám xuống, vội vàng cầm lấy một mẩu bánh mì gặm.

Cứng như đá. 

Vốn định dùng bánh mì để át đi vị chua đắng của quả trám, ai ngờ vừa cắn đã lộ ra biểu cảm đau răng điển hình. Là đau răng thật sự, vì trong bánh mì còn lẫn cả cát, nghe răng rắc dưới răng, chấn động đến cả não bộ cũng theo gió mà lắc lư. Loại đau đớn này khiến nàng lập tức rơi vào tâm trạng u uất do xuyên không, một giấc ngủ dậy đã gặp phải tình cảnh thế này, ai mà không bực tức cho được? 

Nhất là khi nàng vừa mới nằm trong tàu gặm cuộn bánh trứng nhân ngọt, mà giờ đây trong tay lại là ô liu thiu và bánh mì trộn cát sa mạc. Quá đỗi xót xa, vị chua nơi đầu lưỡi như càng nhân lên. Persephone mặt nhăn thành một nhúm, lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, tiếp tục cố gắng gặm bánh mì cát. 

Dù hương vị tệ hại, nhưng đói thì phải ăn, ăn riết rồi cũng thành quen. Sau vài miếng bánh mì, nàng lại nghe thấy tiếng bịch bịch bịch vang lên… Ông lão mặt đen kia đang dùng gậy dài gõ mạnh lên boong thuyền, ông ta quay lưng về phía cô, mái tóc xám trắng tung bay trong gió biển, tay còn lại cầm một chén rượu ánh vàng rực rỡ.

Giọng ông vang dội hô lớn về phía bên ngoài con thuyền: “Hỡi các linh hồn cao quý của đại dương, những u hồn lang thang trong Erebus không nơi nương tựa, xin hãy chiếu cố con chiến thuyền đến từ phương Đông này. Trên thuyền chở theo người con gái quý tộc của vùng Ilion, Laodamia, là tân nương hiến tế dâng lên Minh Phủ- chủ thần ngầm Vanags. Xin hãy nếm rượu nguyên chất ngọt lành đến từ thần miếu trên mặt đất, cầu mong cho hành trình hiến tế lần này không gặp tai nạn gì.” 

Dứt lời, ông rót toàn bộ chén rượu pha mật ong và sữa dê xuống mặt biển lặng sóng.

Sắp đi vào vùng biển nguy hiểm, lần cầu nguyện này không phải là để cầu xin vong linh bảo vệ con thuyền, mà là để báo trước cho những kẻ đã chết nơi biển sâu – những linh hồn không có xác cũng chẳng được chôn cất – rằng họ không nên vì ghen tị với người sống mà quấy nhiễu con thuyền. Không ai muốn giao tên mình cho một thế giới không có ánh mặt trời, không có niềm vui. Cho nên vị tế sư già phụ trách hành trình hiến tế này khi rót rượu cũng vô cùng cẩn thận, không nhắc đến tên của mình hay tên thần miếu, sợ dẫn đến linh hồn bám theo. Ly rượu cũng không giữ lại một ngụm cuối cho bản thân uống, vì cùng người chết uống rượu là điều ô uế tột cùng. 

Hành trình lần này đi đến vùng đất Trinacria, là một chuyến hiếm hoi để cúng tế chủ thần Minh Phủ. Các thần khác chỉ cần hiến tế bằng nội tạng dê bò, hoặc không thì trái cây mật ong không cần khói lửa.

Chỉ có vị chủ thần kia – người mà đến tên cũng không ai dám nhắc. Là kẻ khiến người người kiêng kỵ, không tiếp nhận bất kỳ sự hiến tế nào từ người sống. Lần này là được thần dụ đặc biệt nên mới thực hiện nghi lễ, lão tế sư mới mang theo chiến thuyền mũi nhọn, từ chợ nô lệ Phrygia đổi được tế phẩm thích hợp, chính là một thiếu nữ tân nương thuần khiết. 

Cha mẹ nàng đã chết dưới thương nhọn của lính Argo, còn nhan sắc tuyệt trần của nàng lại khiến dân cư thành Ilion đố kỵ. Vì là món quà ái thần từ con trai của Priam mang tới nên nàng đã khiến Ilion rơi vào loạn lạc. Vô số góa phụ mất chồng vì chiến tranh đều căm ghét các thiếu nữ xinh đẹp, cho rằng chính sắc đẹp sẽ gây ra thêm hỗn loạn và tranh chấp. Giống như vị hoàng hậu Helen của Spárti đã gây nên cuộc chiến kéo dài mấy năm, chưa thấy hồi kết. 

Vẻ đẹp trở thành lời nguyền độc ác nhất. Thiếu nữ mất đi gia đình, không ai thực lòng giúp đỡ, bị kẻ thù bắt sống, đưa đến chợ nô lệ, nhân phẩm bị đánh giá, mặc cả như món hàng. Chủ thần là một vị thần ngủ đơn độc, không có thê tử. Nếu phải hiến tế một tân nương quý tộc, thì hẳn chỉ có vị thần này mới cần đến cống phẩm như thế. Hy vọng vị thần đáng sợ ấy sau khi nhận được thứ mình muốn sẽ dừng lại các đợt phun trào núi lửa, đừng tiếp tục vươn tay giết chóc cư dân trên các đảo nhỏ nữa. 

Nghĩ đến đại họa núi lửa ở Trinacria, quả thực là đã có quá nhiều người chết. Lão tế sư u sầu vuốt nếp nhăn nơi khóe mắt, trong đôi mắt lộ ra nỗi bi thương khó tả.

Persephone nghe thấy ông lão kia gào lên với biển cả một hồi, bên trong đầy rẫy những từ mới kỳ quặc. Nàng chỉ nghe hiểu được đại khái là “cao quý gì đó hãy trông chừng con thuyền này, trên thuyền chở theo con gái quý tộc của xứ Ilion gì đó, xin hãy nếm loại rượu thơm ngọt này, cầu mong cho lễ tế được bình an vô sự”… Gì mà Ilion quý tộc, con gái, hiến tế… Với tư cách là đứa con gái trẻ tuổi duy nhất trên thuyền, “con gái” kia chắc hẳn là chỉ đến nàng rồi.

Persephone cố gắng vận dụng kiến thức học vẹt từng có hồi tiểu học để phân tích nội dung bài học: — Ông lão này chắc là người phụ trách lễ tế của thần miếu, mà người mà nàng hồn xuyên nhập vào chính là một vị “tiểu thư quý tộc Ilion” nào đó. Họ đang cùng nhau đi tế lễ một vị “âm thần” nào đó.

Theo sự hiểu biết của nàng, “hiến tế” cũng giống như kiểu lễ Tết đi thăm mộ tổ tiên, còn “âm thần” nghe cũng giống như một danh xưng tôn kính với người đã khuất. Mà lại còn cần phải ra ngoài mới thực hiện được, vậy chắc là tương tự tiết Thanh Minh.

Nói cách khác, đây là một chuyến đi kiểu tiết Thanh Minh tảo mộ, mà nàng và ông lão là người cùng đoàn, chẳng lẽ người được tế kia cũng là thân thích?

Nói đến tiết Thanh Minh lại nhớ đến mưa phùn sụt sùi. Nàng không nhịn được liếc nhìn ra mặt biển bên ngoài, màu xanh lam quá độ như mật chín dưới ánh nắng khiến mí mắt nàng co giật. Là mắt phải đang giật.

Đừng nói là trời mưa, chỉ riêng cái ngày nắng chói chang này thôi cũng đã đủ khiến nàng, người vừa mới từ biển lên chưa bao lâu, bị muối từ quần áo khô lại dính chặt trên da.

Nàng không lên tiếng, duỗi tay kéo lớp vải bố choàng ngoài lên che đầu, che đi phần lớn mái tóc, ngón tay khi dùng lực vẫn còn run lên khẽ khàng. Phải đợi đến khi nàng nghe hiểu được bọn họ nói gì, cơ thể hồi phục như thường, chân cũng có sức, lúc đó mới có thể thử giao tiếp với người xung quanh trong tình huống đã xác nhận là an toàn.

Việc bị quỷ nhập thân nghe thôi cũng đã thấy rợn người, nếu chẳng may giao tiếp không thông mà bị hiểu lầm thì sang năm hôm nay rất có thể nàng sẽ trở thành đối tượng được tế trong tiết Thanh Minh. Nàng phải bảo đảm nếu có trục trặc trong giao tiếp, thì ngay lập tức có thể chạy trốn.

Vừa nghĩ vừa xoa hai bàn tay để máu huyết lưu thông trở lại dưới da, đến lúc này nàng mới chậm rãi phát hiện lão tế lễ kia đang quay sang nhìn nàng, nàng chậm một nhịp mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm đúng ánh nhìn của ông ta.

Sau đó nàng kéo kéo mặt, nặn ra một nụ cười lễ phép đáp lại.

Trong tình cảnh hoàn toàn mù tịt, lại xa lạ và nguy hiểm như hiện giờ, nụ cười chính là công cụ làm dịu không khí tốt nhất. Chỉ là do lâu không dùng cơ mặt, khuôn mặt nàng tê dại, dây thần kinh không điều khiển tốt nên nụ cười cũng hơi quá mức.

Khi nàng cười, ánh nắng dữ dội cùng gió biển tạt thẳng vào mặt, tấm vải bố rơi khỏi tóc, để lộ đôi mắt bị bóng đen che khuất, đột ngột lộ ra khuôn mặt trắng bệch đến mức đáng sợ, cùng nụ cười như sắp khóc.

Nụ cười kia nằm trên cánh môi đỏ au bị nắng thiêu đốt, lại giống như đang phát ra một loại cảm giác dữ dội, diễm lệ mà oán hận.

Tựa như vị công chúa Colchis trong truyền thuyết từng bị sát hại, ngay sau khi hiện hồn đã dùng tà thuật rút hết máu thịt của tất cả mọi người trên thuyền, rải thây xuống đại dương ghê rợn.

Lão hiến tế giữa trời nắng như thiêu như đốt mà lại bị ánh mắt của nàng làm toát cả mồ hôi lạnh.

Một tiểu thư quý tộc bị bắt giữ, giống như đóa hoa bị nhốt trong lầu các, mặc cho kẻ thù tùy ý bẻ gãy rễ, bị cưỡng ép mang đi, cũng không biết phải phản kháng ra sao. Yếu ớt đến mức chỉ biết khóc lóc, ngay cả phản kháng với thân phận nô lệ cũng không dám.

Vì vậy, trên con thuyền này, so với việc đề phòng cướp biển bất ngờ xuất hiện, sức chiến đấu và phòng bị dành cho nàng thậm chí còn lỏng lẻo hơn nhiều. Dù có người chèo thuyền chú ý đến nàng, thì cũng chỉ vì bị nữ thần Kublis tà ác xúi giục, sinh ra dục vọng thấp hèn.

Thế nên lão phải bỏ công sức ra trói buộc bọn đàn ông so với cường đạo còn đáng sợ hơn, rồi cầm trượng đánh đập những tên to gan dám động vào vòng eo của thiếu nữ thuần khiết.

Bởi vì nàng chính là cô dâu được hiến dâng cho Minh giới — “Kẻ được chúc phúc”, nhất định phải giữ gìn sự trong trắng.

Không ai ngờ được rằng khi thuyền vừa khởi hành, nhân lúc lão hầu già trông coi nàng xuống hầm tàu lấy rượu, nàng lại tự bò ra tới sát mép lan can.

Nàng dùng tiếng Ilion thê lương kêu to: “Ta thà tan xác nơi đại dương, bị đàn cá rỉa xác, thi thể không có mảnh bùn nào che phủ, sau khi chết hóa thành bóng hồn vĩnh viễn trôi dạt nơi không có ánh mặt trời, cũng quyết không để hôn nhân của ta bị vị âm thần bẩn thỉu tanh tưởi kia làm ô uế! Quang minh chi thần Apollo ơi, xin hãy cứu ta thoát khỏi số phận đen tối đáng sợ này!”

Sau đó thiếu nữ liền nhảy thẳng xuống biển, dường như hận không thể dùng nước muối rửa sạch ấn ký “cô dâu của Minh Vương” trên người, thoải mái chết đi cho rồi.

Lão hiến tế cứ tưởng sau khi cứu nàng lên, nàng sẽ tiếp tục khóc trời gọi đất, nào ngờ nàng lại im lặng lạ thường, không nói một lời, bây giờ còn quay sang mỉm cười với lão bằng vẻ mặt đầy căm hận.

Bị người hiến tế nguyền rủa là chuyện bình thường, nhưng lão hiến tế vẫn rùng mình một cái. Sau đó lão lập tức xoay người đi tìm hai bà lão hầu gái, định phân phó họ phải càng cẩn thận trông chừng nàng hơn nữa.

Lão không nhịn được nghĩ, có lẽ đến lúc tế lễ phải dùng vải bịt miệng nàng lại, giống như dùng dây cương khống chế cổ ngựa hoang, ép nó thuần phục.

Để tránh trước khi chết, nàng lại nhổ vào mặt lão những lời nguyền độc ác.

Persephone cảm thấy mình duy trì nụ cười hòa nhã đầy thiện ý cũng đủ lâu rồi, vừa đưa tay xoa quai hàm một chút, đã thấy ông lão kia hoảng sợ đến mức xoay người bỏ chạy.

Động tác xoa mặt của nàng khựng lại giữa chừng, ngón tay không nhịn được bóp bóp khóe miệng, vậy mà lại bóp ra được ít muối.

Thấy ông ta sợ đến mức như thế chỉ vì nàng cười, chẳng lẽ, giờ nàng trông thật sự đáng sợ lắm sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play