Ngày xuân mưa nhiều, ban ngày ngắn ngủi, đặc biệt là ở nơi sơn thâm cốc sâu thẳm này. Chưa đến giờ Dậu, sắc trời đã tối sầm xuống, căn nhà gỗ nhỏ sáng lên ánh đèn màu da cam.
Ngoài hiên mưa nhỏ tí tách rơi, ngọn đèn dầu lay động, bỗng nhiên bị gió thổi phụt một tiếng, tắt ngấm.
Ngu Ý quấn chặt tấm thảm nhung, bất giác ngồi trên đệm bồ ngủ gật, nơi này linh khí đoạn tuyệt, kinh mạch linh lực của nàng vẫn luôn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đều phải đả tọa tu luyện hồi lâu.
Có thể khôi phục được chút nào hay chút ấy.
Tiết Trầm Cảnh tiến lại gần Ngu Ý, tiếng bước chân khẽ không thể nghe thấy, ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng ở phía sau hắn, chiếu bóng chàng xuống mặt đất, theo chàng tới gần, cái bóng dần dần leo lên vạt váy nàng trải trên mặt đất.
Bên cạnh cái bóng có thứ gì đó không ngừng mấp máy, khiến hình dáng chàng không còn nửa phần giống người, cái bóng bỗng nhiên phình to ra, nhảy ra mấy chiếc xúc tu dữ tợn, quấn quanh lấy người Ngu Ý.
Người khoanh chân ngồi trên đệm bồ, đầu khẽ gật một chút, thân mình lay lay. Cái bóng chiếu trên mặt đất giống như đột nhiên bị kinh hãi, lập tức rụt xúc tu về, một lần nữa khôi phục hình dáng người.
Ngu Ý nửa mơ nửa tỉnh khẽ mở mắt, giọng mũi mềm mại gọi: “A Tưu?”
Tiết Trầm Cảnh im lặng một lát, đi tới ngồi xổm bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Mệt thì lên giường ngủ đi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT