Hạ Vân Canh lập tức đi tới, duỗi tay dò xét hồn phách của Đỗ Nhược, sắc mặt khó đoán nói: “Hồn phách của nó không trở về, sao lại thế này?”
Hắn quát câu hỏi phía sau với con giun trong cờ Thu Yêu, con giun sợ tới mức run rẩy trong lá cờ đen, sợ hãi nói: “Bùn, tượng gỗ rơi xuống, không có hình người, một hồn một phách kia lại không có ai dẫn đường về bản thể, chắc chắn là lạc đường rồi.”
Hồn phách của trẻ con vốn đã yếu ớt, có lúc bị kinh hãi, đều dễ dàng mất hồn lạc phách, huống chi là loại tình huống này. Nếu hồn phách lạc đường của Đỗ Nhược vẫn còn ở Đỗ gia thì còn đỡ, vạn nhất chạy ra ngoài, thì khó mà làm được.
Hạ Vân Canh lập tức túm lấy con giun, bảo bà Lý và Đỗ Tiền lấy những thứ Đỗ Nhược thích nhất, lớn tiếng gọi hồn, ý đồ gọi lại một hồn một phách đã mất của Đỗ Nhược.
Bên ngoài Đỗ gia, Ngu Ý thu hồi tầm mắt khỏi bọt khí, quay sang nhìn Tiết Trầm Cảnh, nàng còn chưa kịp mở miệng, Tiết Trầm Cảnh đã đoán được nàng muốn nói gì, chủ động lùi lại hai bước, đầu ngón tay linh tuyến lưu chuyển, kết thành một pháp trận quen thuộc.
Tiết Trầm Cảnh nhân cơ hội hỏi: “Chủ nhân, nàng có tin ta không?”
Ngu Ý bị hỏi đến khó hiểu: “Là còn cần hơi thở của Đỗ Nhược sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play