Bùi Kinh Triều không hề đề cập đến lần gặp gỡ trong Trấn Kiếm Thạch, Ngu Ý cũng vờ như mình không biết. Nàng quay đầu nhìn về phía Bùi Kinh Triều, ra vẻ kinh ngạc che miệng, làm như mới chợt nhớ ra hắn là ai, nói: “Ôi chao, hóa ra là công tử đó sao, phúc lớn mạng lớn, không ngờ vẫn còn sống?”
Bùi Kinh Triều cười nói: “Nhờ phúc cô nương cả.”
Ngu Ý vội vàng xua tay, “Công tử nói quá lời rồi, thật ra ta cũng không làm gì ghê gớm. Lúc đó ta thấy công tử bên đường, tưởng rằng công tử đã tắt thở quy tiên, lo lắng nếu thi thể công tử nằm đó sẽ dọa người khác và làm ô uế cây cỏ, nên mới đào hố chôn công tử.”
Nàng rũ mắt xuống, làm ra vẻ mặt hổ thẹn, thở dài nói: “Không ngờ ta lại nhất thời phán đoán sai lầm, chôn sống công tử, còn suýt chút nữa làm hại công tử. Thật sự ta không dám nhận cái ơn cứu mạng này của công tử.”
Theo lời nàng nói, ý cười nơi khóe miệng Bùi Kinh Triều hơi cứng lại, suýt nữa không nhịn được.
Khi hắn tỉnh lại dưới lòng đất, lớp đất phủ trên người quả thực rất chắc chắn. Đất ẩm ướt, miệng mũi đều bị bịt kín mít, nếu không phải linh thú nuôi dưỡng kịp thời đến, hắn thật sự suýt chút nữa đã bị nghẹt thở mà chết dưới lòng đất.
Tuy nhiên, lúc đó hắn quả thực bị thương rất nặng, nếu không dùng một số phương pháp quy tức, làm chậm nhịp thở và tim đập, giảm bớt sự mất máu của cơ thể, e rằng cũng không kiên trì được bao lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play