Đậu Châu Nhi nghiêm túc hồi tưởng, Mãn Bảo đứng dậy nói: “Cô cứ nghĩ đi, tôi đi lấy thuốc mỡ cho cô.”
Mãn Bảo trở lại bàn khám, gật đầu cười với lão phu nhân: “Không sao đâu, tôi kê một đơn thuốc cho ngài, trong này còn có thuốc mỡ, sau khi về thì bôi hai lần sáng tối, lại uống ít thuốc xem thử xem.”
Mãn Bảo viết đơn thuốc xuống, lại viết một tên thuốc lên tờ giấy khác, “Ngài đưa giấy này giao cho tiểu Trịnh chưởng quầy, bảo hắn cho người mang thuốc mỡ đến cho tôi.”
Mãn Bảo quyết định bôi cho Đậu Châu Nhi một lần để xem trước, sau đó nàng cầm một mảnh vải trắng đi vào, bôi thuốc xong thì quấn mảnh vải lên cho nàng, “Thế nào, nghĩ ra chưa?”
Đậu Châu Nhi rối rắm nói: “Tôi thực sự không nghĩ ra, ngày đó tôi chẳng làm gì, ăn sáng xong thì chỉ đi chơi với bạn. Chúng tôi ra bờ sông chơi, nhìn thấy có rất nhiều tỏi, liền đào một ít về nhà, mẹ tôi nói đó không phải tỏi mà là cỏ dại, bảo tôi vứt đi, nhưng tôi lại thấy tiếc. Vừa hay trong nhà có một chậu hoa rỗng nên tôi liền trồng nó ở trong chậu, buổi trưa thì ăn đồ giống người nhà, buổi chiều thì đi với mẹ đưa hàng hóa cho người ta, sau khi về nhà thì không đi đâu nữa, giống như mọi ngày thôi.”
Mãn Bảo trước giờ vẫn luôn mẫn cảm với thực vật, nàng hơi ngồi thẳng dậy: “Một cây cỏ dại trông giống tỏi?”
Nàng cẩn thận suy nghĩ, không thể nghĩ ra là thứ gì, liền hỏi: “Hôm đó cô chỉ có việc này là không giống thường ngày thôi đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT