Tình trạng của Chu Hỉ cũng không phức tạp, sau khi trao đổi với đại phu thì Mãn Bảo càng chắc chắn hơn, đến tối sắc một thang thuốc, lại châm cứu cho nàng, nàng ngủ được một giấc thì tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Cháu ngoại của Mãn Bảo cũng bắt đầu khóc oe oe đòi sữa.
Tiểu Tiền thị nấu canh cá trích đậu phụ cho Chu Hỉ xuống sữa, còn Quan Tân cuối cùng cũng có thể vào phòng thăm thê tử.
Đứa trẻ đặt ở đầu giường Chu Hỉ, đứa bé này đến với thế gian này không dễ, nên giờ phút này trong mắt trong tim nàng toàn là bé, cảm thấy sự đau đớn mình phải chịu trước đó hoàn toàn không tính là gì.
Quan Tân cũng rất thích con của mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy bé rất xinh, dù sao những người tầm tuổi hắn ở quê nhà giờ đã có con chạy đầy đất rồi.
Có điều có thích đến mấy Quan Tân cũng không dám duỗi tay ôm bé, trẻ con mới sinh quá mong manh, hắn chỉ ngồi xổm trước giường ngắm nghía, khẽ khàng đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé mà thôi.
Mãn Bảo đang nhỏ giọng làu bàu với Tiền thị, “Mẹ, cháu ngoại xấu quá, con cảm thấy còn xấu hơn cả Ngũ Đầu Lục Đầu Thất Đầu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT