Mắt Mãn Bảo sáng lên, tràn đầy tự tin nói với cha bé: “Cha chờ nhé, con về phòng lấy cho cha ngay đây.”
Dứt lời lại chạy nhanh như chớp về phòng mình.
Sắc mặt lão Chu khá khẩm hơn chút, hóa ra không phải là không mua mà là quên lấy ra, cái này có thể chấp nhận được.
Mãn Bảo chạy về phòng, người bán đã gửi không ít ảnh mẫu cho bé xem: “Trang sức phù hợp với nam giới có nhẫn, vòng tay, phát quan (mũ bịt tóc), bạn có thể xem thử, chất liệu chúng tôi dùng rất tốt, đều là hàng thủ công, lại còn rẻ, nếu các bạn mua để đóng kịch thì tôi cam đoan có thể dùng được mấy lần.”
Mãn Bảo nghe thấy câu cuối cùng thì nhớ ra, không vui nói: “Căn bản là không dùng được mấy lần, tôi còn chưa sử dụng mà viên đá đã rơi ra rồi, cánh hoa cũng rụng, bạn chỉ nói đây là đồ luyện tập chứ không nói nó lỏng lẻo như vậy.”
“Hả, rụng ư?” Người bán hơi chột dạ, đáp: “Số trang sức đó tôi đã làm từ mấy năm trước rồi, chắc là để lâu quá nên vậy, hay là vậy đi, tôi gửi cho bạn một ít keo nước, rồi tặng thêm cho bạn ít đồ được không? Chỗ này bạn cứ chọn tùy ý.”
Nhưng Mãn Bảo lại sững sờ nhìn đồ vật bày ra, hỏi Khoa Khoa: “Nhẫn là gì vậy, đeo vào tay thì chắc không tiện làm việc đâu nhỉ? Vòng tay này màu đẹp quá, không phải là đồ cho con gái đeo sao? Cha ta đeo cũng được? Phát quan, phát quan này...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT