Lưu lão phu nhân cười nói: “Muội vẫn quen ở nông thôn hơn, thỉnh thoảng đến thăm bọn họ là được.”
Kiều lão phu nhân cũng đã khôi phục tinh thần, cười hùa theo: “Muội cũng không cần phải lo lắng cho bọn trẻ ở thành Ích Châu đâu, lát nữa cho anh em họ hàng chúng nó gặp nhau, quen rồi thì sau này có thể thường xuyên qua lại chơi đùa.”
Tả lão phu nhân liên tục gật đầu, cười nói: “Đúng là mấy huynh đệ bọn họ còn chưa gặp mặt, lát nữa để họ gặp mặt làm quen. Vừa hay tuổi mấy đứa trẻ cũng xấp xỉ, lại còn đều đang đi học, sau này có thể cùng thảo luận bài tập.”
Mãn Bảo nghe thế, không biết nghĩ tới cái gì, chọc ngón tay vào người Bạch Thiện, hai mắt lấp lánh cười với cậu.
Bạch Thiện lén lườm bé một cái, nhưng cũng không kiềm được nỗi háo hức.
Nếu chơi cùng nhau thật thì đúng là tốt, hai nhà bọn họ chỉ cách một bức tường, nếu thường xuyên qua lại...
Hiển nhiên Bạch nhị lang cũng nghĩ tới điểm này, lén lút kề tai thì thầm với bọn họ, “Nếu đi vào từ cổng lớn và cửa hông nhà bọn họ thì phải vòng tận nửa con phố, tốn thời gian lắm, còn không bằng chúng ta tự mình trèo tường vào, cũng chỉ cần hai ba dẫm thôi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT