Bóng tối buông xuống, trời càng lạnh hơn, hạ nhân treo đèn lồng đỏ ngoài sân, ánh trăng nhạt nhòa đan ra chút vầng sáng, dừng ở trên người trông dịu dàng bất ngờ.
Bạch Thiện đưa Mãn Bảo về sân của bé, hai người dẫm lên cái bóng, đều không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, ngắm một chút rồi Mãn Bảo nói: “Trăng khuyết cũng khá đẹp.”
Bạch Thiện gật đầu.
Bạch Thiện tiễn bé đến cửa viện, “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
Mãn Bảo gật đầu.
Thấy bé đi vào, lúc này Bạch Thiện mới xoay người đi về sân của mình, Lưu ma ma cười tủm tỉm rọi đèn cho cậu, bấy giờ Bạch Thiện mới chú ý đến bà, vẻ mặt ngạc nhiên, “Ma ma đến đây lúc nào thế?”
Lưu ma ma: “... Lão phu nhân không yên tâm nên bảo lão nô soi đèn cho thiếu gia.” Đã đi theo cả một đường mà giờ cậu mới phát hiện ra sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT