Chu nhị lang và Chu lục lang xúm quanh Chu tứ lang để nhìn hắn thật kỹ, lại túm Mãn Bảo hỏi hồi lâu, sau khi xác định sau này Chu tứ lang sẽ không bị tàn tật thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm ơn hàng xóm rồi đi về nhà cùng bọn họ.
“Lúc trước lão tứ chỉ nói với chúng ta là các muội ở con ngõ thứ hai trong phố Khang Học chứ chưa nói rõ là nhà nào, chúng ta đành phải vừa đi vừa hỏi.”
Vào nhà, Chu Lập Quân lập tức đi rót nước cho bọn họ, lúc này Mãn Bảo mới hỏi, “Nhị ca, sao mấy huynh lại tới đây?”
Chu nhị lang uống nước xong rồi đáp: “Bọn ta không tới mà được à? Nhà mình nhận được thư của mấy đứa thì sợ gần chết, hôm sau bọn ta liền thu dọn hành lý đến đây luôn, một nửa hành trình đi nhờ xe khác, nhưng đội thương nhân đó phải đi đường khác nên bọn ta đành phải tự đi, không ngừng tăng tốc thì hôm nay mới kịp vào thành đấy.”
Chu nhị lang nói: “Dọc đường bọn ta lo lắm, trong thư mấy đứa cũng không nói rõ ràng, chỉ nói lão tứ bị đánh cướp, đồ bị cướp hết, người cũng bị đánh, nhưng không nói người ra sao rồi, cha mẹ mất ngủ cả đêm, hôm sau trời chưa sáng đã gọi ta đến huyện thành gọi lão lục cùng đi.”
Kỳ thật nguyên văn lời cha hắn nói là: “Nếu người xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng phải để lá rụng về cội, đừng để cho hắn lưu lạc bên ngoài. Mãn Bảo và Nhị Nha còn nhỏ chưa biết gì, đừng để lão tứ chịu tủi thân.”
Lúc ấy lòng người nhà họ Chu đều rất nặng nề, huynh đệ nhà họ Chu lạc quan hơn lão Chu một chút, cảm thấy nếu lão tứ thật sự không qua khỏi thì trong thư sẽ không thể nào không viết rõ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT