Chu Lập Quân cũng cảm thấy nhà họ Quý kỳ lạ, nói: “Tặng cho thiếu gia Bạch Thiện thì còn hiểu được, hắn mới thật sự là ân nhân cứu mạng, tặng cho cô nhỏ thì không hợp lý lắm.”
Dù sao cô nhỏ cũng là đại phu, chức trách vốn là chữa bệnh.
Có điều nếu nhà họ Quý đã tặng, Trang tiên sinh cũng cảm thấy bé có thể nhận thì Mãn Bảo cứ nhận.
Lễ lần này không nhiều, ít nhất không nhiều bằng hai lần trước, chỉ có mấy túi điểm tâm và một ít vải dệt.
Mãn Bảo đưa vải dệt cho Chu Lập Quân cất đi, còn mình thì mở một túi điểm tâm ra ăn thử, thấy cũng khá ngon.
Nhìn thấy Bạch Thiện đi qua cửa sổ của bé, Mãn Bảo liền nhảy đến bên cửa sổ, ló đầu ra gọi cậu, đưa túi điểm tâm cho cậu, cười nói: “Quà của ta đó, khá ngon.”
“Ta cũng có.” Tuy nói thế nhưng Bạch Thiện vẫn đưa tay véo một miếng điểm tâm trong túi của bé, nếm thử rồi nói: “Chắc là giống nhau, tí nữa đưa cho dì Dung ăn thử để dì ấy hình dung cách làm, sau này nhà mình cũng có thể làm ra được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play