Mãn Bảo ăn trưa xong thì rút hết châm của những người bệnh đã đến giờ ra, sau đó ném vào nước sôi rửa rồi để Chu Lập Quân cầm kẹp gắp chúng nó lên phơi khô để lần sau sử dụng tiếp.
Mãn Bảo tiếp tục khám bệnh, lúc này người bệnh vẫn chủ yếu là phụ nhân lớn tuổi, tuổi nhỏ nhất cũng là người đã sinh mấy đứa con, các nàng đều không quá để ý đến ánh mắt đàn ông, nhìn thấy mấy người bệnh nam chỉ chỉ trỏ trỏ mình, các nàng chẳng những thoải mái cho bọn họ xem mà còn quay sang phía họ chỉ trỏ lại, tiếng cười vang xa.
Cuối cùng đám người bệnh nam bên cạnh mới là người xấu hổ trước, đỏ mặt bực bội.
Có phụ nhân cường tráng nhổ nước bọn về hướng bọn họ, nói: “Xem các ngươi còn dám càn rỡ không, làm như bọn ta chưa thấy đàn ông bao giờ ấy.”
Mãn Bảo mặt không đổi sắc đối với chuyện này, vô cùng hồn nhiên, còn Chu Lập Quân lại hơi đỏ mặt, sau đó càng banh nghiêm túc hơn, hận không thể bày ra dáng vẻ người sống chớ gần.
Có người bệnh cần uống thuốc luôn tại chỗ để quan sát triệu chứng, bé liền đi bốc thuốc rồi mang về sắc, còn phải giúp Mãn Bảo rửa châm bằng nước sôi, bận rộn vô cùng.
Cô cháu hai người làm đến khi mặt trời lặn về phía tây, mặt chiêng treo dưới chân núi vang tiếng gõ, có nha dịch đi khắp nơi hô to thông báo buổi chữa bệnh từ thiện hôm nay kết thúc, bảo mọi người về nhà trước, ngày mai lại đến xếp hàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play