Quý Hạo hơi trầm mặc, hỏi: “Ứng Văn Hải sao rồi?”
Sau khi hắn tỉnh lại đã từng hỏi người nhà một lần, nhưng bà nội chỉ bảo hắn an tâm dưỡng bệnh, chuyện bên ngoài không cần hắn lo, đúng là hắn cũng đang rất khó chịu nên cũng không hỏi lại.
Tinh thần Ngụy Đình rung lên, nhìn trái ngó phải, thấy trong phòng chỉ có một lão ma ma chứ không có người ngoài, mà lão ma ma này lại là tâm phúc của Quý lão phu nhân thì cũng không tránh bà, nhỏ giọng nói: “Hôm nay khai thẩm đó, ngươi không biết chứ, người mẹ kế kia của hắn lợi hại lắm...”
Sau đó tỉ mỉ thuật lại buổi đường thẩm hôm nay, Quý Hạo trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện ở Xuân Phong Lâu là do mẹ kế hắn châm ngòi? Không đúng, sao còn có đường thẩm chứ, chuyện này không nên là hai nhà bọn ta tự thương lượng giải quyết sao?”
Ngụy Đình nhìn hắn khinh bỉ, “Ngươi suýt thì mất mạng, sao hai nhà có thể ngầm giải quyết riêng được?”
Hắn nói: “Lúc ngươi còn chưa được nâng về từ núi Tê Hà thì Ứng Văn Hải đã bị Đường huyện lệnh ra lệnh nhốt vào nhà lao rồi.”
Tiêu Vịnh nói: “Mấy ngày trước lúc ngươi còn hôn mê ấy, bên ngoài chính là một mảng gió tanh mưa máu, Ứng gia còn phái người tặng lễ cho các bạn cùng lớp chứng kiến ngày đó, chính là vì muốn lúc thẩm án có thể tranh thủ chút ít cho Ứng Văn Hải đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT