Lúc tính mạng Quý Hạo còn phải trông chờ vào bốn vị đại phu, Đường huyện lệnh cũng không phải không làm gì, không biết làm thế nào mà hắn tìm được cô nương đã chuộc thân rời khỏi Xuân Phong Lâu, cũng nhốt vào đại lao.
Lại thêm cả khẩu cung của đám người Ngụy Đình, Tiêu Vịnh, kết hợp với lời khai của hai người Mãn Bảo, liền có thể hợp thành chứng cứ hoàn chỉnh.
Chứng minh được rằng phân tranh lần này là do Ứng Văn Hải khơi mào.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bạch nhị lang đứng ở một góc đại đường, bởi vì đường thẩm lâu nên ba người đứng khá mỏi, thế là rón rén ngồi xếp bằng dưới đất, vị trí ở ngay dưới cửa sổ nên không bị ai phát hiện.
Tuy rằng phát hiện chân tướng là chức trách của Đường huyện lệnh nhưng Mãn Bảo nghe hắn thẩm án thì lòng lại mơ hồ cảm thấy có gì bất thường.
Bạch Thiện không cảm thấy có gì bất thường, chỉ nói: “Đường huyện lệnh giỏi thật, còn chu toàn mọi mặt, cái gì cũng tra ra được. Như vậy xem ra lỗi sai vẫn ở Ứng Văn Hải, ta không thấy hắn vô tội chỗ nào, vì sao hôm kia huynh ấy lại nói như vậy ở nhà chúng ta?”
Mãn Bảo lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta luôn cảm thấy huynh ấy không có ý tốt... Ừm, là không có ý tốt với bọn họ chứ không phải với chúng ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT