Lão Trịnh chưởng quầy nhận lấy rồi đọc lướt qua, kinh ngạc nói: “Tam thất là vị thuốc chính?”
Ông dừng một chút rồi lập tức mở một cái hộp ra, lấy ra một bình sứ trong đó: “Đây là thuốc mỡ ta mới lấy được, vị thuốc chính của nó là tam thất, ta đang nghĩ xem có nên mang đến cho lão Kỷ thử không, có điều ta thấy hình như con còn viết thuốc uống, có cả thuốc uống cơ à?”
Bạch Thiện cảm thấy bé đã ở trong hiệu thuốc lâu lắm rồi, không khỏi ló đầu ra khỏi xe hô với vào trong: “Mãn Bảo, ngươi nhanh lên.”
“Ra ngay đây,” Mãn Bảo vội vàng quay đầu nói với lão Trịnh chưởng quầy: “Con viết cả dược tính trên giấy rồi, ngài cứ đưa phương thuốc cho Kỷ đại phu là được, con phải đi chơi đây.”
Nói xong liền chạy.
Lão Trịnh chưởng quầy giơ tay nhưng không kịp túm bé lại, trơ mắt nhìn bé chạy như bay ra khỏi hiệu thuốc, sau đó là tiếng ồn ào truyền tới, “Lâu thế, vậy mà bảo chỉ nói một lát thôi, vừa nãy ngươi không thấy có rất nhiều người xếp hàng mua bánh trùng dương sao? Ta thấy nên để Bạch nhị xuống xe xếp hàng trước đi.”
Sau đó Lão Trịnh chưởng quầy nghe thấy một thiếu niên khác kêu lên: “Ngươi mơ đấy, dựa vào đâu mà ta phải đi xếp hàng còn ngươi được ngồi thoải mái trên xe?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT