Tiểu Kỷ đại phu đương nhiên không có phẩm, hơn nữa y thuật còn kém hơn cha già và Trịnh chưởng quầy nên hắn còn phải nghe bọn họ.
“Chúng ta là đại phu, vậy hẳn phải biết lúc con người đã cần cứu mạng thì không quan tâm đại phu là già hay trẻ, là nam hay nữ, ai có thể cứu được mình thì đều phải kính.” Kỷ đại phu vuốt râu nói: “Khoảng thời gian này ta cũng đã nhìn ra, chỉ e vị tiên sinh sau lưng nàng kia chưa từng khám bệnh cho người khác.”
Lão Trịnh chưởng quầy cũng gật đầu, tuổi hai người cộng lại cũng trên một trăm rồi, tất nhiên vô cùng khôn khéo, văn nhân xem chữ đoán người, còn đại phu lại căn cứ phương thuốc đoán người.
Nhìn nhiều phương thuốc của vị “Tiên sinh” kia kê như thế, hai người cũng nhìn ra điểm này.
Cho nên tuy vị tiên sinh kia quan trọng, nhưng tiềm lực vô hạn của Mãn Bảo cũng rất quan trọng.
Thậm chí sau hôm nay, vị trí của Mãn Bảo trong lòng hai người còn đang dần cao hơn một chút, dù sao bé cũng còn nhỏ, còn có vô hạn khả năng.
Lão Trịnh chưởng quầy quay đầu nhìn Kỷ đại phu, Kỷ đại phu gật đầu với ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT