Đại Cát không đi theo tìm hiểu đến cùng, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cũng giấu kỹ việc này trong lòng, chỉ đến tối trước khi đi ngủ mới đứng cạnh cửa sổ nhìn ra sân một lúc, sau khi thấy không bị mất bánh ngọt nữa, bọn họ liền biết người kia không đến nữa rồi.
Đây có vẻ là chuyện tốt, chỉ là không biết vì sao Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo luôn cảm thấy lòng hơi khó chịu, liên tiếp hai ngày đều ủ rũ.
Bởi vì bên ngoài không quá yên ổn nên Chu tứ lang và Chu Lập Quân không tiện ra ngoài làm việc, ngày nào cũng ở nhà nên cũng thấy chán chường.
Đã qua bốn ngày, quan phủ vẫn không bắt được thích khách, ngày hôm qua lại có quan sai chạy tới đây tra xét lần nữa, lần này còn có lệ hơn nhiều, nhưng đã tra xét thì kiểu gì cũng có người thô lỗ làm hỏng đồ, khiến cho mọi người vô cùng bất mãn.
Chu tứ lang thỉnh thoảng lại đi ra ngoài ngõ ngồi tám chuyện, cùng oán giận trách móc đám quan binh kia quá thô lỗ với mấy người hàng xóm.
Có điều có lẽ là lần này bọn họ đã nhận ra sự bất mãn của mọi người, cũng có thể là bên trên yêu cầu, nên không ai dám tiện tay lấy đồ đi nữa.
Tuy là như thế, mọi người vẫn còn rất tức, “Đã mấy ngày không mở cửa hàng rồi, mất một ngày là mất bao nhiêu tiền đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT