Bạch lão gia tự mình áp giải Bạch nhị lang đang ủ rũ cụp đuôi đi chép sách, dọc theo đường đi, hắn còn nói lời thấm thía dặn dò con trai: “Ta biết chép sách rất buồn tẻ, viết nhiều không chỉ mỏi tay, còn thấy bực bội, vừa nóng nảy là sẽ dễ viết sai, chữ viết cũng sẽ qua quýt...”
“Nhưng sau này con sẽ tham gia thi cử, mỗi lần thi đều phải viết rất nhiều chữ, làm xong bản nháp rồi lại phải viết vào bài thi, chẳng may con viết chậm, thời gian lại không đủ, vậy chẳng phải là toi rồi sao?”
Bạch nhị lang nghe mà sửng sốt, lần đầu tiên biết hóa ra mình còn có mục tiêu to lớn như vậy, vì thế cậu ngơ ngác hỏi: “Cha, sao con còn phải thi cử ạ, không phải là đại ca đi thi sao?”
Bạch lão gia hận sắt không thành thép nhìn cậu nói: “Con đúng là chả có tí chí khí nào, đại ca con muốn thi, thì chẳng lẽ con không thể thi hả?”
Sau đó lại nói lên nỗi khổ của đại ca cậu, “Con có thấy đại ca con về ăn Tết cũng không rời được thư phòng không, con không thể cái gì cũng trông cậy vào đại ca con thế được, biết không? Nếu con cũng có thể thi cử xuất sĩ, vậy không chỉ làm rạng rỡ tổ tiên, còn có thể giúp đỡ đại ca con trên quan trường.”
Bạch nhị lang không khỏi lẩm bẩm, “Nói như thể con và đại ca con chắc chắn có thể thi đỗ ấy, cha, con thấy còn không bằng cha đối xử với Thiện Bảo và Mãn Bảo tốt một chút, để cho bọn họ đi thi làm quan, sau đó cùng đại ca hỗ trợ lẫn nhau.”
Bạch lão gia không khỏi phang vào đầu cậu: “Con không có chí khí quá rồi đấy, không được, bắt đầu từ việc chép sách đi, bọn Thiện Bảo chép bao nhiêu quyển thì con cũng chép bấy nhiêu quyển, tin tưởng cha, chờ con chép xong sẽ biết điểm tốt của việc này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT