Sau khi Dương Hòa Thư nhậm chức được nửa năm, rốt cuộc hắn vẫn phải đối đầu với lương thương ở địa phương.
Khác với Bạch lão gia, cửa hàng lương thực trong huyện La Giang trên cơ bản đều do hương thân bản địa hoặc mấy nhà hương thân lớn bên phía châu phủ mở.
Năm đó khi Bạch lão gia chuyển đến huyện La Giang, thấy thị trường buôn bán lương thực ở huyện La Giang đã không thể lọt thêm một giọt nước, cho nên hắn cũng không cố chen vào nữa, nhiều nhất chỉ mua hai cửa hàng trong huyện La Giang để giao cho quản sự bên dưới làm một ít vụ làm ăn mà thôi.
Nhà hắn có cửa hàng lương thực ở vùng Miên Châu, cũng không quá lớn, chỉ là mấy cửa hàng rất nhỏ, ngay đến lương thực nhà mình còn không tiêu thụ được hết.
Có điều Bạch lão gia cũng không quá thích bán lương thực cho lương thương ở huyện La Giang, hắn có đối tượng hợp tác lâu dài, lương thương Ngô chỉ là một trong số đó.
Nhưng đám lương thương và hương thân trong huyện La Giang lại không giống vậy, hành động lần này của Dương Hòa Thư quả thực là đoạt thức ăn từ trong miệng bọn họ, bọn họ có thể vui được mới là lạ.
Cho nên khi gian nhà nhỏ bên cạnh nha huyện kia mở ra, toàn bộ đám hương thân và lương thương huyện La Giang đều yên tĩnh lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT