“Ngươi nói láo!” Người sau quầy hàng vừa tức vừa sợ, la lên: “Ngươi cũng đâu có thư khế của cửa hàng chúng ta, ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi hả?”
*Thư khế: Giấy giao ước với nhau trong việc mua bán. (Cre: Vtudien.com)
Tráng hán liền giơ tờ giấy trong tay ra, nói: “Đây là giấy nợ do thiếu gia nhà các ngươi tự tay viết, giờ hắn vẫn chưa trả tiền, phải dùng cửa hàng để bù, mau cút ra ngoài cho ta, bọn ta sẽ thu cửa hàng này.”
Chu tứ lang đứng ngoài đám đông lập tức cúi đầu xuống, kéo Mãn Bảo định đi. Thảo nào cảm thấy quen quen, hóa ra là bọn họ.
Mãn Bảo cũng cảm thấy bọn họ quen mắt, chẳng qua chuyện này đã qua được mấy năm, bé đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ.
Nhưng dù bé không nhớ rõ dáng vẻ bọn họ, thì cũng rất quen thuộc với việc bọn họ làm, bé ngẩng đầu nhìn về phía tứ ca, thở dài nói: “Tứ ca, sau này huynh không thể học theo thiếu gia nhà bọn họ đâu đấy.”
Chu tứ lang trầm trọng gật đầu, hắn đã sớm hối hận rồi, nếu lúc trước không dính đến chuyện này, cũng không đến mức mỗi lần gặp chuyện liên quan đến đánh bạc thì người nhà đều nhìn chằm chằm vào hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play