Mãn Bảo vô cùng tán thành gật đầu, “Con ghét bọn họ.”
Dám chửi mẹ bé, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám mắng mẹ bé như vậy.
Thím Lai cười tủm tỉm nói với bé, “Năm xưa cũng không có ai, đừng thấy lúc mới gả mẹ con sống khổ sở, bà cũng không phải là người thích chịu thiệt đâu, tính tình đanh đá lắm đấy, luận cãi nhau đánh nhau, trong thôn không có nàng dâu nào giỏi hơn nàng đâu.”
Mãn Bảo chống cằm nghe kể chuyện cả buổi chiều, tận đến khi chân đã tê rần, hoàng hôn sắp buông xuống phía chân trời, tiểu Tiền thị đi khắp sân không tìm thấy bóng bọn trẻ đâu, mới biết bọn họ vẫn còn đang ngồi dưới gốc cây đa nghe kể chuyện.
Tiểu Tiền thị liền chống hông đứng trước cửa lớn, quay về phía cây đa hô to: “Ngũ lang, lục lang, Mãn Bảo, ăn cơm -- mau dẫn bọn trẻ về nhà ăn cơm.”
Lúc này mọi người mới phát hiện mặt trời đã dần xuống rồi, lập tức giải tán, Mãn Bảo vẫy tay tạm biệt chú Lai, thím Lai, cùng các ca ca và đám cháu chạy ùa về nhà.
Tiểu Tiền thị kéo Mãn Bảo lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Chu ngũ lang và bọn Đại Đầu, hỏi: “Mấy đứa đi lăn dưới đất à mà cả người bẩn thỉu thế này, mau đi rửa mặt rửa tay, chốc nữa là ăn cơm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT