Cho nên Mãn Bảo đưa tay kéo tay cậu ba Tiền, nắm chặt bàn tay thiếu ngón út của ông, lời an ủi vừa đến bên miệng không khỏi biến thành, “Cậu ba, coi như vì một ngón út khác của cậu, cậu đừng đến sòng bạc nữa.”
Cậu ba Tiền: ...
Ông nghiến răng nhỏ giọng nói: “Ta không đi sòng bạc, ta chỉ là lên huyện thành dạo phố, rồi dạo ra chỗ đó một chút mà thôi, nếu để ta biết tên nào khua môi múa mép ở trong thôn...”
“Cho dù là đi dạo, thì cũng không thể đi dạo gần sòng bạc,” Mãn Bảo nói: “Cậu học tứ ca con ấy, mấy năm nay huynh ấy cũng lên huyện thành không ít lần, nhưng cũng không tới gần sòng bạc.”
Mãn Bảo thở dài như người lớn, “Cậu ba, bài bạc có gì thú vị, vẫn là ăn thịt ngon hơn, có tiền thì đi mua thịt ăn, lần trước con ở huyện thành ăn thịt kho tàu ngon lắm.”
Mãn Bảo càng nói càng thấy đói, dứt khoát bỏ cậu ba Tiền chạy vào phòng bếp.
Cậu ba Tiền còn đang định thì thầm với bé chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng vụt đi, giơ tay còn không bắt được tay áo bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT