Nhìn rõ ràng mới phát hiện đứa trẻ đang khó chịu, giãy giụa với một biên độ rất nhỏ, trong miệng phát ra tiếng âm thanh bé xíu, Mãn Bảo nghe giống như tiếng khóc.
Bé không quá chắc chắn hỏi ba người còn lại, “Các ngươi nghe xem, có phải là hắn đang khóc không?”
Đại Phúc gật đầu, “Đúng là khóc, bà ngoại ta nói hắn bị đói bụng.”
Nói xong, lấy nửa chén nước cơm lạnh từ trên bàn xuống, cẩn thận chấm vào môi đứa trẻ một cái, thấy bé giật giật môi, nhưng không hề nuốt vào, lại bắt đầu không kìm được nước mắt.
Cậu nhìn sang mẫu thân vẫn đang nhắm mắt trước, lúc này mới nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: “Bà ngoại ta nói, mẹ ta không có sữa, tiểu đệ của ta không có gì ăn, chỉ có thể uống ít nước cơm. Nếu tiểu đệ của ta khỏe mạnh, uống ít nước cơm, rồi nghiền cháo thật nát, hoặc là ôm đến thôn khác xin một ngụm sữa, kiểu gì cũng có thể giữ được mạng. Nhưng tiểu đệ ta như vậy, nước cơm còn không quá uống được, càng đừng nói ăn cháo, mà ôm đi xin sữa, chỉ sợ gió thổi liền...”
Cho nên thật ra nhà Chu Hổ đã từ bỏ đứa trẻ này.
Mãn Bảo lại cảm thấy đau lòng không chịu được, từ nhỏ người nhà đã nói với bé để bé sống được không dễ dàng biết bao, từ lúc bé rất nhỏ, mẹ bé cũng không có sữa, toàn phải đi tranh ăn với Tam Đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play