Mãn Bảo vỗ vỗ cái túi của mình, ưu thương thở dài một hơi, lúc về nhà liền đưa vải dệt và bông cho mẹ bé, sau đó trịnh trọng tuyên bố với người trong nhà, “Con đã tiêu hết tiền rồi, sau này mua thịt thì mọi người chi tiền!”
Lão Chu nhìn thoáng quá vải dệt và bông trong tay thê tử, sờ tẩu thuốc thầm nghĩ, cuối cùng cũng tiêu hết.
Ông khẽ gật đầu, lúc quay đầu lại nói với mấy đứa con trai: “Về sau các con đi ra ngoài bán canh, nhớ để ra một bình trước, buổi tối lấy về hâm nóng lại cho muội muội con ăn.”
Mọi người tỏ vẻ không thành vấn đề, Chu nhị lang còn tỏ ý, “Chúng con còn có thể mang xương có thịt về cho Mãn Bảo gặm.”
Vì thế vấn đề thịt coi như giải quyết.
Tin tức trong thời đại này truyền rất chậm, nhà họ Chu đi theo lao đinh làm ăn, ngoại trừ người nhà của đám lao đinh mười ngày về một lần biết được, thì có rất ít người biết.
Sự tình không truyền ra được đâu, cho nên hơn bốn mươi ngày đầu, vẫn luôn không có đối thủ cạnh tranh, đầu thu của bọn họ cũng dần ổn định.
Lúc mấy lao đinh đó lần đầu về nhà nghỉ ngơi lấy lương khô, hơn phân nửa người không hề mang lương khô nữa, mà đi khiêng thóc và lúa mạch tới, trực tiếp đổi lương khô mới mẻ nóng hổi với huynh đệ nhà họ Chu, lại thêm một bát canh thịt, cho dù không mua thức ăn, thì cũng đủ lấp bụng.
Không phải không có người cũng muốn làm thử một lần, đặc biệt là mấy lao đinh trong nhà có không ít huynh đệ, cũng đã từng động tâm, nhưng muốn làm và có thể làm lại là chân trời cách biệt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT