Trang Khê nói như vậy là bởi vì nhìn thấy trong nhật ký game, Viễn Viễn đã thử đi lại.
Ai cũng không chấp nhận được việc mình mất đi một chân, đều sẽ nóng vội, nhưng ít nhất cũng nên đợi đến khi vết thương trên người lành lại rồi mới thử.
Tại sao Viễn Viễn lại vội vàng như vậy, không màng đến vết thương trên người mà cứ muốn xuống đất di chuyển? Cậu có thể hiểu được một ít, nhưng lại không thể hoàn toàn thấu hiểu.
Điều cậu có thể hiểu được chính là sự bất an của cậu ta. Ở một môi trường xa lạ, sợ mình bị ghét bỏ. Cậu cũng từng giống như cậu ta.
Dù là sống ở nhà mẹ, hay sống ở nhà ba, nhìn thấy người bạn đời mới của họ, cậu đều cảm thấy bất an.
Dù họ đối xử nhiệt tình, hay lạnh nhạt, trước mặt gia đình ấm áp của họ, cậu như một người thừa thãi, gượng gạo khó xử. Buổi tối cứ trằn trọc không ngủ được, mở mắt thao láo đến tận bình minh.
Tại sao lại bất an? Là bởi vì biết mình là một người ngoài thừa thãi, không hòa hợp. Nói cho cùng, là bởi vì biết đó không phải là nhà của mình, thứ không thuộc về mình rồi sẽ bị đuổi đi.
Nói cho Viễn Viễn biết, cậu ta có nhà ở đây, tạo cho cậu ta cảm giác nơi này chính là nhà, không ai có thể đuổi cậu ta đi. Cậu ta có thể từ từ dưỡng thương, không nên nóng vội, không cần tự hành hạ bản thân mà thử nghiệm.
Tâm trạng Viễn Viễn tăng lên nhiều như vậy, tâm trạng Trang Khê cũng theo đó mà tăng vọt. Cậu biết lời nói của mình đã có tác dụng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT