Chương 32 - Đường phố Takeshita.
Lúc Lily tới Takeshita thì trời cũng đã tối Trên con đường dẫn tới thị trấn nhỏ ven sông này, trồng đầy những cây Tử Đằng đang vào mùa nở rộ làm cả khu phố ánh lên sắc tím cực kì rực rỡ. Vào lúc này, trời bắt đầu mưa phùn, nên Lily mở chiếc dù Sakura ra mà tiếp tục tiến bước trên con đường lát đá ẩm ướt. Do bị khung cảnh thơ mộng hai bên đường hớp hồn, thành ra Lily đến đích muộn hơn dự kiến.
Trời ngừng mưa, Lily gấp cây dù lại rồi tiến qua một cây cầu vòm làm bằng gỗ có hàng tay vịn thấp màu đỏ. Khi sang đến bờ bên kia, thì trước mắt cô - nằm ở phía cuối cây cầu, là một tảng đá lớn có khắc chữ “Thị trấn Takeshita” dựng đắng trước một khu vườn trúc. Cuối cùng cũng đến nơi. Tuy là mất cả một ngày nhưng ít nhất mình cũng không gặp phải rắc rối nào trên đường đi. Tiến vào Takeshita, Lily đi vòng qua khu vườn trúc rồi tiến dọc theo bờ sông, vốn đang chảy quả một con đập được làm bằng những hòn đá chồng lên nhau.
Ở phía bờ bên kia là một khu rừng âm u có sương mù dày đặc. Trong khi đó tại bờ bên này, quanh cảnh trông có hơi tiêu điều nhưng được cái lại rất sinh động khi cả con đường được chiếu sáng bằng những ánh lửa lập loè của những chiếc đèn lồng treo ở hai bên. Tại sao đã tiêu điều rồi lại còn sinh động nữa ư? Đó là vì nơi đây cửa hàng thì có dư mà khách bộ hành thì lại không có mấy. Nhìn từ đầu đến cuối con đường, Lily thấy chỗ nào cũng có cửa hàng. Xung quanh có rất nhiều tấm biển đầy màu sắc, mỗi cái đều mang những cái tên riêng biệt, được đặt ngay cạnh cái lồng đèn nằm dưới mái nhà. Một số chỗ chủ tiệm thậm chí còn treo thêm một cái biểu ngữ
nhỏ để thu hút khách. Và từ xa xa vọng lại tiếng trống cùng với sáo pan ngân nga một giai điệu vui tai – chắc đang có một buổi diễn kịch Kabuki [note] diễn ra đâu đó xâu trong con phố này. Tuy nhiên, chừng đấy vẫn chưa đủ để gạt bỏ sự thực là nơi này quá ít khách và người qua lại.
Lily lúc đầu cũng không thấy bận tâm lắm về chuyện này, nhưng khi bước vào cửa hàng đầu tiên, thì người bán hàng đội một chiếc mũ Eboshi nhọn ngay lập tức đi ra chào hàng với cô, “Chị Samurai gì đó ơi, đến mà xem. Đây là một đôi dép rơm hạng nhất đấy. Chúng tôi cũng có giày da và guốc gỗ nữa! Mau vào ngó qua một chút đi.” Lily nhìn quanh cửa hàng và thấy những đôi giày được trưng bày trên mấy sợi rơm treo trên kệ đi kèm với những tấm bảng giá được ghi bằng những ký tự Hiragana và Kanji cổ. Sau đó, Lily nhìn xuống dưới chân mình; đôi guốc cô đang đi đâu có tệ, nên cũng không nhất thiết phải thay làm gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT